Chương 2: “Nhóc gọi tôi là gì?”

Vốn cả người Bùi Y đều đau nhức, khó khăn lắm mới khôi phục được một chút, nhưng lại gắng gượng giúp thiếu niên băng bó. Sau khi làm xong thì mệt đến nỗi cả ngón tay cũng không muốn di chuyển, nằm trong ổ của thiếu niên nhanh chóng mê man.

Vừa lúc anh mới tỉnh lại, đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Bùi Y giơ tay xoa xoa mái tóc rối bời của cậu, lại bỗng nhiên phát hiện, anh đang “nhìn”? Anh ngay lập tức nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, hình ảnh trước mắt vẫn cực kỳ rõ ràng.

Anh có thể nhìn thấy!

Bùi Y không nhịn được nở nụ cười sung sướиɠ, thiếu niên thấy anh nở nụ cười, cũng bắt chước theo anh cười đến hai mắt cong cong.

Cơ thể vẫn đau đớn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Thiếu niên ra ngoài cầm một khối thịt nướng đưa cho Bùi Y, lúc chưa thấy thức ăn thì không có cảm giác gì, vừa thấy được thịt, Bùi Y chỉ cảm thấy mình cực kỳ đói bụng.

Đời trước khi còn chưa trở thành Ma quân, anh phải trải qua nhiều trận gϊếŧ chóc làm xác chất thành núi, máu chảy thành sông mới có được danh hiệu đó. Trong trại huấn luyện, có lúc đói bụng đến mức ngay cả chuột cũng ăn, lúc này anh tự nhiên cũng không rụt rè cho dù bản thân là đế quốc đại hoàng tử, cái gì cũng không sánh bằng việc lấp đầy bụng.

Sau khi hai người ăn no bụng, Bùi Y mới hỏi: "Nhóc tên là gì?"

Lỗ tai tròn tròn trên đầu thiếu niên giật giật, trong con ngươi lộ ra mờ mịt, nhưng vẫn trả lời: "... Bảo."

"Hả?" Bùi Y nhíu mày, "Tiểu bảo bối?"

Thiếu niên lập tức mừng rỡ vẫy đuôi.

Bùi Y híp híp mắt, đây rõ ràng chỉ là nhũ danh. Theo sự hiểu biết của anh, đa số gia đình khi có con nhỏ đều sẽ gọi theo cách này.

"Cha mẹ của nhóc đâu rồi?"

"Ngủ... không, không... tỉnh." Thiếu niên nằm nhoài trong ổ, làm tư thế khi ngủ.

Bùi Y đã hiểu ra có lẽ cha mẹ của thiếu niên đã chết, đồng thời đã mất trước khi cậu nhóc này biết nói, nếu không cậu cũng sẽ không gặp khó khăn khi nói chuyện như vậy.

Anh xoa xoa lỗ tai tròn tròn của thiếu niên: "Tôi tên là Bùi Y."

"Y..." Thiếu niên học theo anh gọi một tiếng.

"Sau này tôi sẽ gọi nhóc là Bùi Tiểu Bảo, được không?"

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, ôm eo của Bùi Y, vui sướиɠ cọ cọ, rồi lại duỗi đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại trên mặt anh.

Cả mặt Bùi Y bị cậu liếʍ ướt nhẹp, dở khóc dở cười: "Tiểu bảo bối, nhóc thực sự nghĩ mình là chó con sao?"

Anh đẩy đầu của Bùi Tiểu Bảo ra, một tay nắm lấy cằm của cậu nhìn tỉ mỉ, lại tóm lấy đuôi của cậu bóp bóp: "Còn nữa... nhóc đến cùng là loài động vật nào?"

Vốn ban đầu Bùi Tiểu Bảo nghe anh gọi mình là chó con đã không vui, còn rầm rì vài tiếng để phản bác, không nghĩ tới cái đuôi bất ngờ bị nắm, lập tức run lên một cái, phát ra âm thanh nghẹn ngào oan ức.

Bùi Y thả đuôi cậu ra, cười híp mắt nói: "Mau, biến trở lại hình thú cho tôi nhìn một chút."

Bùi Tiểu Bảo nhảy vào trong ổ, tứ chi duỗi ra, bộ lông màu xanh lam lấy mắt thường có thể nhìn thấy được đang dài ra, sau một lúc đã hóa thành môt con vật nhìn giống hổ lại không phải hổ, nhìn giống sư tử lại không phải sư tử.

Bùi Y sửng sốt, ban nãy hắn chỉ mở miệng nói giỡn, cũng không hi vọng Bùi Tiểu Bảo có thể thật sự biến thành mãnh thú.

Con mãnh thú này... cũng thật xinh đẹp.

Toàn thân được bao bởi một bộ lông mao màu xanh nhu thuận mềm mượt, chiều cao của cơ thể hơn một mét, hai mắt cũng là một màu xanh tinh khiết như màu của bầu trời.

Bùi Tiểu Bảo cọ cọ đến bên người Bùi Y, Bùi Y ôm cổ của cậu và vuốt bộ lông khiến Bùi Tiểu Bảo thoải mái đến híp mắt.

Trong đầu Bùi Y đột nhiên nghĩ đến "Dấn ấn liên kết linh hồn".

Anh nhắm mắt hồi tưởng lại phương pháp tạo nên liên kết linh hồn, giống như lập khế ước với Ma Thú. Anh nhìn Bùi Tiểu Bảo đang cố gắng dụi đầu vào ngực mình, cũng không biết vật nhỏ này có được tính là Ma Thú hay không, dù sao cậu cũng có huyết thống của nhân loại.

Anh đồng ý nuôi dưỡng một sủng vật ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng anh không muốn dưỡng một người không biết khi trưởng thành có tính cách như thế nào.

Nhân loại vĩnh viễn nguy hiểm hơn động vật nhiều.

“Bảo bối...” Bùi Y cân nhắc một chút, ngón tay thon dài vuốt nhẹ cằm của con sư hổ trước mắt, “Nếu nhóc là bé ngoan biết nghe lời, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhóc, có được hay không?”

Thanh âm của anh từ từ trầm xuống, mang theo mê hoặc: "Tôi sẽ không giống cha mẹ nhóc ngủ mãi không tỉnh, tôi còn có thể dạy nhóc nói chuyện, dẫn nhóc nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhóc đồng ý không?"

Đầu thú lông xù từ trong ngực anh đột nhiên ngẩng lên, gật gật đầu.

"Một lát nữa, nếu tôi muốn làm gì trên người nhóc, nhóc cũng không được phản kháng nha," Bùi Y cười, "Nếu như nhóc phản kháng, tôi sẽ bỏ rơi nhóc, và không tiếp tục quan tâm nhóc nữa."

Bùi Tiểu Bảo nghe xong lời này, sợ đến nỗi thân thể to lớn lập tức cứng đờ.

Bùi Y sờ sờ lỗ tai của cậu, trán chạm trán: "Thả lỏng nào tiểu bảo bối, ngoan nha."

Tinh thần lực của Bùi Y chậm rãi xâm nhập vào não vực của Bùi Tiểu Bảo thông qua nơi tiếp xúc giữa hai người. Lúc cậu cảm nhận được có ngoại lực tiến vào đại não của mình đã cảm thấy không thoải mái, cặp thú đồng của cậu bỗng nhiên co rụt lại.

Bùi Y lập tức dỗ dành nói: "Ngoan, đừng phản kháng, tôi sẽ không tổn thương nhóc."

Đám lông màu băng lam trên người Bùi Tiểu Bảo lập tức mềm xuống, Bùi Y thở phào nhẹ nhõm, hơi tăng thêm tinh thần lực đưa vào, cũng không biết qua bao lâu, trong đầu đột nhiên có thêm một thứ gì đó —— khế ước hoàn thành rồi.

Bùi Y mệt đến mức trực tiếp nằm gục xuống, nhắm mắt lại, trong đầu mơ hồ hiện lên cảm xúc của Bùi Tiểu Bảo —— chắc con vật nhỏ này đang lo lắng cho mình đây.

Bùi Y cong môi, bắt đầu từ bây giờ, vật nhỏ bán thú nhân này sẽ là của mình, cậu sẽ vĩnh viễn không thể làm trái ý mình, nếu vi phạm sẽ chịu sự phản thệ của khế ước.

Anh cũng không cần lo lắng người bên cạnh sẽ gây bất lợi gì cho mình —— Huyền Lăng Ma Quân lớn lên ở Ma giáo, trải qua mưa dầm thấm đất, anh sẽ không tín nhiệm bất luận người nào.

Hiện nay đã giải quyết được gánh nặng trong lòng, thể lực của Bùi Y cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà rơi vào ngủ say.

Bùi Tiểu Bảo còn không biết mình bị người ta lập khế ước, thấy Bùi Y nhăn mày mê man, cậu biến trở về hình người, ngồi bên tổ lo lắng đến nỗi lỗ tai rủ xuống.

Tình trạng cơ thể Bùi Y không tính là tốt, cơ thế tàn phế sống dở chết dở đã nằm một tuần nhưng hai chân của anh vẫn không thể bước đi.

Lấy thể chất song S lúc trước của anh, có rất ít thứ có thể làm anh tổn thương đến tình trạng như thế này, có thể tưởng tượng được trước khi anh lưu lạc đến cái tinh cầu Phế Thải này, anh đã trải qua thương tích trầm trọng như thế nào, đáng tiếc là anh căn bản không nhớ được đoạn ký ức kia.

Trong thời gian này anh không thể xuống giường nên rất rãnh rỗi, anh đã dạy Bùi Tiểu Bảo rất nhiều câu, hiện tại Bùi Tiểu Bảo nói chuyện cũng không phải từng chữ từng chữ như trước nữa.

Xương cốt trên người cũng không còn đau như lúc trước, Bùi Y bắt đầu tu luyện nội công một lần nữa. Đời trước anh tu luyện Thiên Ma quyết, lúc đó đã luyện đến đỉnh tầng tám, vào thời khắc mấu chốt để đột phá lên tầng thứ chín lại bị người ám hại.

Nghe nói khi tu luyện Thiên Ma Quyết đến tầng chín có thể đột phá hư không, phi thăng tiên giới. Đáng tiếc trong ngàn năm qua không có bất kỳ người nào có thể luyện đến tầng thứ chín. Bùi Y có thiên phú hơn người, lẽ ra đã trở thành người đầu tiên tu luyện đến tầng chín, nhưng vận mệnh trêu người, sau một hồi vây giết lại để anh sống lại ở dị thế.

Trầm thấp thở dài một tiếng, lắc lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết, đầu tiên Bùi Y kiểm tra căn cốt của cơ thể này.

Đúng là thể chất song S, gân cốt rất tốt, Bùi Y hơi thoả mãn, tuy rằng phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nhưng dù sao cũng đã từng tu luyện qua một lần, lại tu luyện một lần nữa, chắc chắn sẽ dễ hơn lúc đầu nhiều.

Bởi vì hành động bất tiện, Bùi Y đã liên tục nhiều ngày không tắm rửa, đã sớm không thể nhịn được nữa. Thật vất vả có thể ngồi dậy, anh không khách khí dặn dò Bùi Tiểu Bảo đi tìm nước.

Nguyên bản quân trang đang mặc trên người anh có thể điều chỉnh nhiệt độ, nhưng thời điểm tỉnh lại đã phát hiện quần áo rách tả tơi, trực tiếp cởi ra, cũng may tinh cầu Phế Thải này có nhiệt độ thích hợp, nếu là mùa đông lạnh giá thì anh đã sớm bị đông chết.

Sau khi tự tắm rửa cho bản thân, Bùi Y lại tóm lấy Bùi Tiểu Bảo: "Tiểu bảo bối, nhóc cũng phải tắm rửa nha, nếu nhóc quá bẩn tôi cũng không thích nhóc đâu."

"Tôi, không biết..." Bùi Tiểu Bảo đỏ mặt.

Bùi Y nhéo nhéo mặt cậu: "Tôi giúp nhóc tắm."

Đây là lần đầu tiên trong hai đời Bùi Y giúp người khác tắm rửa, cho nên có hơi luống cuống, vết thương lần trước trên người Bùi Tiểu Bảo đã sớm hồi phục, một chút dấu vết cũng không lưu lại, đây là chuyện mà ba ngày trước Bùi Y phát hiện đươc.

Bùi Tiểu Bảo có năng lực phục hồi mạnh mẽ đến mức biếи ŧɦái, chẳng trách cậu có thể một thân một mình lớn lên ở tinh cầu Phế Thải đầy rẫy nguy hiểm này.

Dùng nước thấm ướt da thịt màu mật ong, thân thể thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi nên cực kỳ dẻo dai, bóng loáng lộng lẫy mê người.

Cánh tay Bùi Y vẫn không thể dùng nhiều lực, ngón tay trắng nõn thỉnh thoảng chạm vào da thịt Bùi Tiểu Bảo, xúc cảm dưới tay quá tốt khiến Bùi Y không nhịn được ở trên lưng cậu nhào nặn mấy cái.

Thời điểm Bùi Y vẫn còn là Huyền Lăng Ma Quân, tình sự từ trước đến giờ đều không kiêng kỵ, nam nữ đều có. Nhưng một nữ nhân trong số ít những người được anh sủng ái, lại là người đầu độc và phản bội anh.

Trong thời khắc đó, trong lòng Bùi Y đã có tính toán. Ở kiếp này, ngoại trừ vật nhỏ trước mắt, anh sẽ không tùy tiện sủng ai nữa.

Ánh mắt của anh đảo một vòng trên người Bùi Tiểu Bảo, lại nghĩ đến thân thể tàn phế hiện tại của chính mình, ánh mắt ảm đạm.

Trong đầu tự nhiên thoáng hiện một đoạn ký ức ngắn, anh hình như... có vị hôn thê?

Bùi Y híp híp mắt, hình dáng của người kia trong trí nhớ của anh rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ nữ nhân đó hình như có mái tóc vàng óng.

Nếu không nhớ ra, Bùi Y cũng không miễn cưỡng chính mình, tay trượt xuống, chạm tới hạ thân của Bùi Tiểu Bảo. Đầu ngón tay Bùi Y gảy gảy vật nhỏ nhưng nó vẫn không có bất kì động tĩnh gì, môi cong lên nở nụ cười xấu xa.

"Tiểu bảo bối của tôi cũng không nhỏ đâu nha."

Cơ thể Bùi tiểu bảo run lên, không rõ vì sao cúi đầu nhìn Bùi Y, con mắt trợn tròn, đôi mắt màu xanh lam ôn ôn nhuận nhuận, phối hợp với hai lỗ tai tròn tròn, thật là ngốc ngốc đáng yêu.

"Y..."

"Gọi tôi là gì?"

"Chủ nhân..."

Bùi Y thoả mãn gật đầu, động tác càng thêm ôn nhu , nghĩ đến vật nhỏ trong ngực đã hoàn toàn thuộc về mình, Bùi Y trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không sao tả được.

Bùi Y không chú ý khi anh tu luyện Thiên Ma Quyết, kết hợp việc dạy Bùi Tiểu Bảo nói chuyện, dạy viết chữ, thời gian đã chậm rãi trôi qua.

Hai chân Bùi Y vẫn như cũ không thể bước đi, nên anh thỉnh thoảng để Bùi Tiểu Bảo ôm mình ra ngoài tìm đồ vật, trên tinh cầu Phế Thải này, tự nhiên không thiếu các loại sản phẩm điện tử bị đào thải.

Thông qua những thứ này kết hợp với từng mảng kí ức đứt đoạn, Bùi Y mới có thể hiểu rõ thế giới này, tỷ như quang não cá nhân trên cổ tay, có điều bởi vì Bùi Y nguyên bản đã chết, nên vật kia hiện tại đã mất tác dụng .

Quang não cá nhân có công dụng rất lớn, không chỉ dùng thể hiện thân phận của một người, còn có khả năng kết nối với tinh võng của đế quốc. Nếu như có vật này, Bùi Y có thể hiểu rõ thế giới này nhanh hơn.

Đáng tiếc sau khi chủ nhân của quang não tử vong, quang não sẽ báo hỏng, nói cách khác bây giờ Bùi Y cùng Bùi Tiểu Bảo đều là người không có hộ khẩu.

Nếu như muốn biết được càng nhiều, nhất định phải rời khỏi tinh cầu Phế Thải này.

Nhưng Bùi Y hành động bất tiện, Bùi Tiểu Bảo lại khuyết thiếu sinh hoạt thường thức, hơn nữa công lực của Bùi Y còn chưa khôi phục, những điều này là lý do khiến cho anh không thể rời đi tinh cầu này.

Hết thảy chỉ có thể từ từ, cũng may Bùi Y cũng không nóng lòng, với tuổi thọ ngày nay của nhân loại trung bình là 200 năm, anh có rất nhiều thời gian, hơn nữa chỗ này cũng có đầy đủ Ma Thú làm con mồi lấp đầy bụng, tạm thời cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.