Chương 20

Cửa sổ trên nóc xe mở ra, Bùi Y kéo Huyền Kiêu nhảy vào trong.

Chiếc xe này gần như lớn gấp ba lần xe bay bình thường, bên trong được trang trí giống một phòng ở di động.

Trong xe chỉ có hai người, một thiếu niên tóc vàng có vẻ nhỏ tuổi, mắt phải của cậu nhóc mang một mắt kính màu trà, nam nhân còn lại mặc quân phục có quân hàm thiếu tá, nhưng hắn lại trầm lặng mang theo cung kính ngồi bên cạnh thiếu niên với vị thế của một người bảo vệ.

Xe bay lao nhanh về phía trước, hai bên sườn có ba chiếc cơ giáp hộ vệ, đằng sau còn có gần mười cơ giáp vừa ngăn cản hỏa lực của địch nhân vừa yểm hộ cho chiếc xe bay này chạy trốn.

Thiếu niên kia ngồi dựa vào sô pha mềm mại, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch không có chút cảm giác khẩn trương nào khi bị người đuổi gϊếŧ, không biết hắn từ nơi nào lấy ra hai nút không gian phản xạ ra ánh sáng của kim loại.

Đôi mắt thanh tú của hắn nhìn về phía Bùi Y và Huyền Kiêu, vươn tay đưa qua: “Nếu hai người có cơ giáp, có thể xử lý những người đuổi theo phía sau không?”

“Đương nhiên, tôi sẽ trả thù lao…”

Hắn còn chưa nói xong, Huyền Kiêu đã hưng phấn đoạt lấy nút không gian, cửa sổ trời trên nóc xe bay cũng vừa lúc mở ra, cả người Huyền Kiêu nhảy ra ngoài!

Sắc mặt của Bùi Y ngay lập tức đen lại.

Huyền Kiêu mở nút không gian trong tay ra, một bộ cơ giáp khác hoàn toàn với đội hộ vệ xuất hiện giữa không trung.

Thân cơ giáp có vẻ càng thêm dày nặng hơn, đôi cánh sau lưng cũng mở rộng gần như lớn gấp hai cánh của cơ giáp bình thường!

Vũ khí đi kèm là một cây thương dài lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, mặt ngoài còn lập lòe lôi điện, người đã nhìn thấy nó tuyệt đối sẽ không hoài nghi lực sát thương khủng bố của vũ khí này.

Chiếc cơ giáp Huyền Kiêu thao tác đình trệ giữa không trung một lát, giống như không thích ứng với cơ giáp này. Nhưng thật nhanh sau đó, lúc pháo điện từ của địch nhân bắn về phía cậu, cậu đột nhiên nghiêng người giữa không trung rất nhẹ nhàng, hiểm hiểm tránh thoát một phát bắn kia!

Theo sau đó, thương dài trong tay Huyền Kiêu đã hung hăng xé toạt lớp phòng ngự của đối phương!

Phía đội cơ giáp hộ vệ của thiếu niên có Huyền Kiêu gia nhập nên đã nhanh chóng chiếm ưu thế.

Bùi Y thấy cậu không có nguy hiểm mới quay đầu lại, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm thiếu niên.

“Nhóc ấy trước kia chưa từng điều khiển cơ giáp thực thể, nếu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Thiếu niên kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin điều màn hình theo dõi từ xe bay, chỉ thấy thân ảnh vô cùng thành thạo của chiếc cơ giáp Huyền Kiêu điều khiển, hoàn toàn không giống một người lần đầu tiên điều khiển cơ giáp!

Phải biết rằng, từ điều khiển cơ giáp ảo đến cơ giáp thật, muốn vượt qua đường trung gian này thì mỗi cơ giáp sư phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc để thích ứng quá trình.

Cơ giáp ảo chỉ cần tinh thần lực đạt tiêu chuẩn thì ai cũng có thể điều khiển.

Nhưng thật thể lại khác hoàn toàn, tinh thần lực của nhân loại trong hiện thực không thể thích ứng với cơ giáp dễ như trong thế giới giả thuyết.

Không có trăm ngàn lần nếm thử thì không có người có khả năng điều khiển cơ giáp thuần thục như vậy trong lần đầu tiên!

Nếu tinh thần mạnh mẽ liên kết thì… Hậu quả không dám tưởng tượng!

Nhẹ thì thần kinh não hoàn toàn bị hủy hoại, nặng thì tử vong!

Nhưng lúc nãy thấy Bùi Y và Huyền Kiêu dưới tình huống không có cơ giáp, chỉ hoàn toàn dựa vào lực lượng cơ thể mà đã mạnh đến mức đủ phá hủy một cơ giáp, thực lực như vậy khiến thiếu niên đánh giá hai người họ rất cao.

Thiếu niên có chút bất an vuốt ngón tay: “Thật xin lỗi, tôi đã tưởng… hai người chiến sĩ rất lợi hại.”

Bùi Y lẳng lặng nhìn màn hình chiến đấu, không để ý đến hắn.

Thiếu niên chậm rãi thở ra một hơi, thử nói chuyện với anh: “Có ai đã từng nói anh rất giống Lacey điện hạ chưa?”

Bùi Y nghe vậy thì khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười trào phúng.

“Tôi… tôi tên Phi Tinh, đến từ Kỷ gia của tinh vực trung ương.”

Sau khi Kỷ Phi Tinh nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm Bùi Y, chờ đợi phản ứng của anh.

Nhưng Bùi Y chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đạm nhiên hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cái gì? Sau đó cái gì? Kỷ Phi Tinh không vui trừng mắt nhìn Bùi Y, chẳng lẽ anh không biết Kỷ gia sao?! Vậy mà còn hỏi sau đó!

Anh có biết mười hai khoản cơ giáp trên Tinh võng anh sử dụng đều do Kỷ gia thiết kế hay không!

“Tôi là người của Kỷ gia tinh vực trung ương!” Kỷ Phi Tinh lại cường điệu một lần nữa.

Anh hẳn nên thét chói ta! Nên cảm thấy vinh hạnh vì đã cứu tôi mới đúng!

Từ trước đến nay cho dù là lần nào những người trẻ tuổi khi nhìn thấy người Kỷ gia đều có phản ứng này!

“Tôi nên nhận biết cậu sao?” Bùi Y nghiêng nghiêng đầu.

“……”

Kỷ Phi Tinh đột nhiên cảm thấy vô lực, không muốn cùng người này lãng phí miệng lưỡi, bực mình quay mặt đi nhìn tình hình chiến đấu trên màn hình của xe bay.

Lúc này xe bay của Kỷ Phi Tinh đã dẫn dắt kẻ theo đuôi đến một nơi hẻo lánh, thoát ly tuyến đường chính, nơi này không có xe tới lui gây chướng ngại nên những cơ giáp càng thêm không kiêng nể cái gì.

Chiếc cơ giáp Huyền Kiêu điều khiển khác hẳn những người khác nên rất nổi bật, đồng dạng đều là cơ giáp phi hành nhưng thân cơ giáp của Huyền Kiêu lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, cậu có thể ở kỹ năng phi hành cơ bản của cơ giáp thêm vào khinh công của chính mình, mà khi Kỷ Phi Tinh quan sát lại cảm thấy từng bước di chuyển của cậu lại giấu giếm một vận luật huyền diệu nào đó.

vốn do một thế hệ tông sư hiểu được thiên địa cẩm tú sơn hà sáng chế trong kiếp trước của Bùi Y, môn võ công này có sự trầm ổn của núi non, cũng có sự mềm dẻo của sông nước, hai thứ kết hợp với nhau nên mỗi chiêu thức đều có một cảm giác tráng lệ của núi cao sông rộng.

Huyền Kiêu mới chỉ luyện đến tầng thứ hai, những người đã từng xem qua những video chiến đấu của cậu trên Tinh võng đều cực kỳ quen thuộc với chiêu thức này, lại còn có rất nhiều người lén bắt chước cậu.

Đáng tiếc bắt chước cũng chỉ giống hình dáng nhưng lại không có thần thái, hơn nữa bây giờ Huyền Kiêu còn tu luyện nội lực, cùng một chiêu thức nhưng lực công kích lại hoàn toàn khác biệt.

Những cơ giáp đối chiến với Huyền Kiêu đều cảm nhận được áp lực ứ đọng ở cổ họng, bọn họ chỉ cảm thấy chính mình như đối mặt với một tòa núi lớn không thể vượt qua, muốn rời khỏi phạm vi khí tràng của đối thủ lại có cảm giác bước chân của mình bị giữ lại.

Lúc này đại não của Huyền Kiêu ở vào trạng thái cực kỳ hưng phấn, lần đầu tiên điều khiển cơ giáp thật thể nên tinh thần lực của cậu gần như được vận dụng đến tận cùng, những trận chiến trên Tinh võng trước kia không có lần nào có thể phóng thích toàn bộ tinh thần lực như vậy.

Thương dài lóe điện quang lại đâm trúng đối thủ một lần nữa, quái vật khổng lồ hơn 40 tấn rơi thẳng xuống đất.

Sắc mặt của Kỷ Phi Tinh khi nhìn màn hình càng ngày càng kỳ dị, hắn nhìn không được thỉnh thoảng quay đầu nhìn Bùi Y, không hề che giấu sự tò mò trong đôi mắt.

Sau khi xử lý toàn bộ địch nhân, Huyền Kiêu theo cửa sổ trên nóc xe bay nhảy xuống, trực tiếp nhào đến ôm chặt Bùi Y, vùi đầu bên gáy Bùi Y thở hổn hển, mồ hôi trên trán theo sườn mặt của cậu chảy xuống.

Người của cục trị an bây giờ mới thong thả xuất hiện, sau khi tiếp nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia phát ra một âm thanh có chút cẩn thận của quan viên cục trị an: “Kỷ thiếu gia, thật xin lỗi ngài. Lần này là do tôi thất trách, cục trị an tinh vực Carling-2 nhất định sẽ nghiêm tra chuyện này! Ngày mai tôi sẽ tự mình đến cửa nhận lỗi với ngài. Kỷ thiếu gia yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.”

Đồng thời khi đối phương nói chuyện, có một số xe bay mang dấu ấn của cục trị an đuổi kịp từ phía sau, nhìn có vẻ là muốn hộ tống Kỷ Phi Tinh về nhà.

Đối mặt với thái độ quan tâm của quan viên cục trị an như vậy, Kỷ Phi Tinh lại có vẻ bình đạm nói: “Chuyện này không phải do mấy ông sai.”

Cắt đứt thông tin, Kỷ Phi Tinh hơi lộ ra vẻ mặt đắc ý, liếc mắt nhìn Bùi Y một cái rồi cố ý dời tầm mắt đi.

Mau tới sùng bái tôi đi! Không thấy ngay cả quan viên cục trị an đều cung kính tôi như vậy sao?

Bây giờ chính là lúc phải hét lên!

Hắn đợi nửa ngày cũng không thấy người bên cạnh có bất kỳ động tác nào, đến khi quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Y đang xoa đầu Huyền Kiêu, khóe môi mỉm cười ghé vào bên tai cậu đang nhỏ giọng nói cái gì đó, hai người này căn bản không thèm chú ý đến Kỷ Phi Tinh.

Sắc mặt Kỷ Phi Tinh cực kỳ khó coi, từ trước đến nay hắn chưa từng bị người làm lơ như vậy bao giờ!

Hắn còn định nể tình ân cứu mạng, muốn bỏ qua lòng tự cao để kết giao làm bằng hữu với bọn họ, phải biết Kỷ Phi Tinh hắn lớn như vậy mà trước đến nay chưa từng kết giao với bằng hữu nào!

Đúng là tức chết rồi!

Tròng mắt Kỷ Phi Tinh xoay chuyển, từ trong xe lấy một đồ vật hình dạng nửa vòng tròn, sau đó đi đến bên người Huyền Kiêu và đột nhiên mang cái vòng trên tay vào cổ tay của cậu.

“Này, không để ý nếu tôi xem số liệu cơ thể cậu một chút chứ.”

Ánh mắt của Bùi Y sắt lẹm, búng một lóng tay về phía cái vòng kia.

“Đinh ――” một tiếng, đồ vật nửa vòng tròn kia đã bị cắt làm đôi rơi trên mặt đất.

“Ah! Anh đang làm gì vậy!” Kỷ Phi Tinh hét to rồi vội vàng nhặt đồ vật lên, bực mình chu miệng lên, “Đây chính là vật thí nghiệm vất vả lắm tôi mới làm ra! Anh biết tôi tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực không! Anh đền cho tôi đi!”

Bùi Y trực tiếp làm sơ những lời hắn nói, cặp mắt đen nhánh nhìn Kỷ Phi Tinh, thanh âm vẫn ôn hòa trước sau như một: “Nhóc ấy không phải người mà cậu có thể tùy ý đυ.ng chạm.”

Áp lực dưới ánh mắt của Bùi Y khiến Kỷ Phi Tinh nhìn không được mà rụt cổ, không đền thì không đên, có cần dọa người như vậy không! Hắn sờ sờ máy tắc nghiệm trong tay, còn may hắn thông minh, thứ này cho dù bị cắt làm đôi vẫn có thể phục hồi số liệu như cũ!

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Kỷ Phi Tinh kéo dài thanh âm, “Cậu ta là ‘Băng Phách’ trên Tinh võng đúng không!”

Thật ra cái này không phải trọng điểm, chỉ cần gặp qua bộ dạng điều khiển cơ giáp của Huyền Kiêu lúc nãy đều có thể nhận ra cậu chính là ‘Băng Phách’ - người sáng tạo chiến tích bất bại thần thoại trên Tinh võng.

Trong lòng Kỷ Phi Tinh càng muốn biết là hai người bọn họ ban đầu không có cơ giáp, chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể thì làm thế nào có thể di chuyển linh hoạt giữa không trung như đang bay được!

“Nghe nói ‘Băng Phách’ trên Tinh võng luôn mang mặt nạ, tôi đoán các người nhất định không muốn bại lộ thân phận đúng không.” Kỷ Phi Tinh cười đến nheo lại đôi mắt tú khí, “Các anh không sợ tôi bán đứng sao?”

Bùi Y ngước mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếu cậu dám nói ra ngoài, tôi hiện tại liền gϊếŧ cậu.”

Ánh mắt này của anh không mang theo một chút ý đùa giỡn nào, cũng không biết như thế nào nhưng Kỷ Phi Tinh lại cảm thấy đối phương nói được thì làm được, ánh mắt đó giống như hoàn toàn coi chính mình là một người chết……

Nhưng, chẳng lẽ Kỷ Phi Tinh tôi bị dọa mà sợ sao!

Kỷ Phi Tinh đè đè mắt kính trên mắt phải, tròng kính màu trà lóe sáng, hắn cười đắc ý nói: “Nếu anh nói cho tôi biết lúc nãy hai người làm sao để bay giữa không trung thì tôi sẽ giúp hai người giữ bí mật. Nếu không tôi sẽ phát hình ảnh của cậu ta lên Tinh võng! Mắt kính của tôi có công năng lưu trữ, để xem là anh hay tôi nhanh hơn!”