Chương 19

“Đại tiểu thư.”

“Rất vui được gặp ngài, đại tiểu thư.”

Nơi Thiên Cầm đi qua đều có người tiến đến chào hỏi rất kính trọng.

Cô chỉ hơi mỉm cười gật đầu, lấy lễ nghi hoàn hảo đến không thể bắt bẻ để ứng đối với mỗi vị khách, Benson vẫn luôn nhắm mắt theo sau cô.

Từ lúc bắt đầu vào cửa, Bùi Y đã nói Huyền Kiêu ôm mình tìm một góc ít người để ngồi. Anh không muốn tham dự vào đám đông, Huyền Kiêu lại càng không biết xã giao, cho nên hai người chỉ an tĩnh chăm chú vào việc ăn uống.

Tính cách của Ruby khá hoạt bát nên đã sớm chạy đi đâu không thấy. Bởi vì mối quan hệ của hắn và Bùi Y khá tốt, lúc ở trong trường cũng thường thấy năm người bọn họ cùng đi với nhau, cho nên không ít học sinh có gia thế bình thường đã cố tình tiếp cận Ruby.

Nhưng Ruby không phải tên ngốc, cho dù hắn ngày nào cũng vui cười hớn hở, nhưng hắn tự hiểu rõ trong lòng cái gì nên và không nên nói. Nếu tính cách như vậy mà gọi là hoạt bát, thì không bằng nói là khéo léo đưa đẩy. Bây giờ hắn chỉ mới 17 tuổi mà thôi, Bùi Y cảm thấy nếu cho hắn không gian trưởng thành, thì tương lai của Ruby là không thể giới hạn được.

Âm nhạc bắt đầu vang lên, trên sàn nhảy cũng nhanh chóng xuất hiện một đôi nam nữ.

Lúc nhìn thấy một cảnh này, trong đầu Bùi Y cũng hiện lên một đoạn ký ức đứt quãng, trước đây anh cũng đã từng tham gia vũ hội như vậy, hơn nữa còn long trọng hơn bây giờ rất nhiều.

Bùi Y có hơi mới lạ nhìn mọi người đang khiêu vũ. Có một thiếu nữ mặc lễ phục đi tới, trên khuôn mặt có một chút đỏ ửng thẹn thùng mở miệng mời:

“Huyền Kiêu, tớ có thể mời cậu nhảy một một bài được không?”

Hửm? Bùi Y kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, cô vậy mà lại đến tìm Huyền Kiêu.

Thiếu nữ dưới ánh nhìn của Bùi Y thì mặt càng đỏ hơn, nhưng cô không chịu lùi bước và hỏi lại một lần nữa.

Huyền Kiêu nhíu mày buông cái nĩa trong tay xuống, mùi nước hoa trên người thiếu nữ khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết nhảy!”

Mặt của thiếu nữ trắng bệch nên khiến có có chút nhu nhược và đáng thương, thật ra cô không nghĩ Huyền Kiêu sẽ mất phong độ cự tuyệt mình như vậy. Trong tình huống bình thường, nếu có nữ sĩ mời nam sĩ nhảy một bài thì nam sĩ đều sẽ đồng ý, đây là lễ nghi cơ bản.

Thiếu nữ cứng đờ đứng yên không biết phải làm sao, cắn môi nói: “Không sao, tớ, tớ có thể dạy cho cậu.”

Huyền Kiêu bưng đĩa thức ăn lên, ánh mắt cậu hiện lên sự chán ghét và lùi về sau vài bước để né tránh: “Tôi không cần cô dạy!”

Sắc mặt của thiếu nữ nhanh chóng trắng bệch, đôi mắt ửng đỏ như sắp khóc đến nơi.

Bùi Y híp mắt nhìn, anh không nghĩ tới bảo bối nhà mình lại có thể thu hút phái nữ đến như vậy, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Huyền Kiêu, nhóc con mới nuôi một năm đã cao hơn Bùi Y nửa cái đầu, ngũ quan vừa ngây ngô cũng vừa có một chút thành thục, thiếu niên ở độ tuổi này đúng là rất hấp dẫn.

Nếu bàn về diện mạo, Bùi Y mới được gọi là mỹ nhân, ngày thường trong trường anh biểu hiện rất hiền hòa nhưng trên người luôn tản ra sự hờ hửng, cho nên người thật sự dám đến gần anh gần như không có.

Bùi Y duỗi tay xoa xoa đầu của cậu, ngược lại cười như không cười nhìn thiếu nữ: “Dũng khí của cô rất đáng khen, nhưng đáng tiếc……”

Anh kéo dài ngữ điệu, cũng cười rất tà khí: “Dám trêu chọc người của tôi, sẽ khiến tôi cực kỳ không vui……”

Thiếu nữ hoảng sợ trợn to hai mắt, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cô xoay người chạy mất.

Vệ Trì mặc một bộ tây trang đắt tiền được cắt may khéo léo du tẩu giữa đám đông khách khứa, hắn không có hứng thú gì với bọn học sinh nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ lễ phép chào hỏi một câu với những người quen mắt.

Trong lúc lơ đãng thấy một thiếu nữ chạy ra từ trong góc nào đó, Vệ Trì nhìn về phía đó mới tìm được người hắn muốn tìm.

Hắn cầm ly rượu đi qua đưa cho Bùi Y, cười nói: “Cậu lại làm gì người ta vậy?”

Bùi Y thấy Vệ Trì thì cảm thấy có chút bất ngờ, tượng trưng nhấp một ngụm mới thở dài nói: “Haiz…… Chỉ nói một câu thôi mà, đúng là yếu đuối, mới dọa một câu đã không chịu nổi.”

“Anh tới tìm tôi không sợ chọc phiền toái cho chính mình sao?”

“Nếu thể chất của cậu không phải cấp song S, chỉ bằng khuôn mặt này cho dù chọc phải phiền toái thì cũng không phải chuyện lớn gì.” Vệ Trì mở miệng nói: “Mặt của cậu cộng với thể chất song S đương nhiên sẽ có rất nhiều phiền toái tự tìm đến cậu, cậu biết tại sao hiện tại cậu vẫn có thể an tĩnh ngồi ở chỗ này như vậy sao?”

Bùi Y nhướng mày: “Tại sao?”

Vệ Trì không trả lời vấn đề này mà chỉ nói một câu: “Lần này tôi đến Carling -2 để tiếp xúc cậu theo mệnh lệnh của dượng tôi.”

Dượng của Vệ Trì, chính là trưởng quan hành chính tối cao của tinh vực thứ sáu – Lanser tướng quân.

Cho nên có thể nói anh được Lanser tướng quân che chở sao.

Bùi Y nâng ly rượu: “Ân tình này tôi nhận.”

Không có hứa hẹn dư thừa, hai người đối diện nhau tự hiểu rõ trong lòng, Vệ Trì vừa lòng gật đầu.

Cho dù Bùi Y không trực tiếp thừa nhận mình là Lacey điện hạ, nhưng dượng của hắn nói có 90% chuyện này là sự thật, cũng vì Vệ Trì đã từng hợp tác với Bùi Y nên Lanser tướng quân mới có thể để hắn đến đây.

Ruby cuối cùng cũng thoát khỏi một đám thiếu nữ, mặt mũi đỏ bừng chạy về phía Bùi Y.

“Tớ kể cho nghe, lần này có thật nhiều nhân vật rất đặc biệt đến đây! Hình như còn có người của tinh vực trung ương nữa, đáng tiếc bọn họ cũng không phải người mà tớ có thể tiếp xúc được, đúng là tiếc nuối quá mà.”

Hắn ừng ực uống cạn ly nước, mới giống như để ý đến Vệ Trì: “Hở, vị này… Ngài là ai?”

“Xin chào, Vệ Trì.”

“À, tôi là Ruby.”

Bùi Y thầm tặc lưỡi trong lòng, thân phận của mình nhiều nhất chỉ có thể che giấu đến khi kết thúc học tập ở trường trung học, Vệ Trì đến đã thuyết mình ý này, có một số việc không phải anh muốn là có thể giấu được, cho nên Bùi Y cần phải chuẩn bị tâm lý để ứng đối trước khi có việc gì xảy ra.

“Đây là người thừa kế của Vệ gia tại Carling.” Bùi Y giới thiệu, “Đây là bạn học cùng lớp của tôi.”

Một trong số những người thừa kế.

Vệ Trì tự mình bổ sung thêm một câu như vậy. Con cháu của Vệ gia cực kỳ nhiều, hắn chỉ là một trong số đó mà thôi.

“Vệ gia nào?” Ruby nhạy cảm mở miệng hỏi, “Không phải Vệ gia mà tớ nghĩ chứ?”

“Chính là cái mà cậu nghĩ đó.” Bùi Y cười mỉm, “Nhà cậu hình như cũng làm kinh thương? Vậy cậu và Vệ Trì sẽ có nhiều đề tài chung lắm đấy.”

Ruby cảm thấy mình chắc chắc là uống say rồi, hắn chỉ là một người bình thường đến từ một tiểu tinh cầu mà thôi, người giống hắn ở đế quốc nhiều không đếm được. Người mà Bùi Y giới thiệu cho hắn, là người của Vệ gia?! Ở tinh vực thứ sáu này không ai không biết Vệ gia, người cao cao tại thượng như vậy mà mình lại có cơ hội nhận thức!

Sau khi giới thiệu xong thì bắt đầu hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, cho dù Ruby chỉ là một thiếu niên bình phàm, Vệ Trì cũng sẽ nể mặt anh mà thân thiện nói chuyện phiếm với Ruby.

Đợi đến khi Vệ Trì rời đi, Ruby vẫn còn chưa phản ứng lại. Hắn thật sự không thể tin nổi chính mình lại có thể nói chuyện với người của Vệ gia lâu như vậy!

“Sau này gia đình cậu có thể bàn chuyện làm ăn với Vệ Trì.” Bùi Y chậm rãi mở miệng, “Vệ Trì sẽ không từ chối cậu.”

Cái gì? Mình không nghe lầm chứ!

Ruby còn chưa phục hồi tinh thần lại, trơ mắt nhìn Huyền Kiêu ôm Bùi Y đi xa.

Lúc yến hội kết thúc, Bùi Y và Huyền Kiêu ngồi trên chiếc xe bay của nhà Thiên Cầm trở về trường học, còn Ruby không biết đã cùng bạn học đi nơi nào chơi mất rồi.

Xe bay vẫn theo tuyến đường trên không nhanh chóng di chuyển, đi xuyên giữa những tòa cao ốc, ánh đèn của những tầng lầu chiếu sáng cả thành thị như ban ngày.

Không có chút dự báo nào, một chiếc xe bay đột nhiên va chạm với tòa cao ốc bên cạnh.

“Rầm ――”

Xe của hai người Bùi Y và những chiếc gần đó đều lọt vào phạm vi bị va chạm, đường cao tốc xe chạy bị đâm đến hỗn loạn, có xe chuyển hướng bay khỏi tuyến đường.

Bùi Y và Huyền Kiêu không kịp phản ứng, suýt nữa đã bị đâm ngã trên sàn xe.

Hệ thống trí năng phát ra tiếng cảnh báo chói tai: “Động cơ hư tổn 30%, cần khẩn cấp tìm toà nhà để hạ cánh.”

Còn không đợi xe bay ổn định lại đã tiếp tục xảy ra va chạm mãnh liệt một lần nữa!

Sắc mặt Bùi Y biến đổi, trực tiếp mở cửa xe: “Đi!”

Huyền Kiêu nhanh chóng bế anh lên, khởi động khinh công nhảy ra ngoài. Cho dù bọn họ đang cách mặt đất rất xa nhưng với khinh công của Huyền Kiêu, hoàn toàn có thể lợi dụng những xe bay trên không trung để nhảy đến tòa cao ốc bên cạnh tìm điểm dừng chân.

Nơi này đã xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng, Huyền Kiêu vừa mới nhảy ra thì trên không trung đã đột nhiên xuất hiện một số cơ giáp phi hành!

Cơ giáp chân chính đều có thể bỏ vào nút không gian để mang theo, những cơ giáp này từ lúc xuất hiện đã bắt đầu công kích tất cả những người ở đây!

Huyền Kiêu chỉ vừa kinh ngạc một chút khi nhìn thấy cơ giáp, thiếu chút nữa đã bị pháo điện từ bắn trúng!

Trên không trung có một chiếc xe bay lớn hơn những chiếc xe khác, trên thân xe có thế thấy ký hiệu của quý tộc.

Những cơ giáp kia đến đây đều vì chiếc xe kia.

Sao bọn họ có thể kiêu ngạo như vậy! Dám gϊếŧ người trên đường phố của Carling.

Bùi Y vỗ vỗ Huyền Kiêu: “Đi mau, không cần xem náo nhiệt.”

Huyền Kiêu lập tức bắt đầu trốn đi, hai chân dồn lực nhanh chóng di chuyển trên nóc của những chiếc xe bay, dẫm đến mức khiến xe bay rung lắc.

Những chiếc cơ giáp đó lại không muốn buông tha bọn họ, một trong số đó tách đoàn và bay thẳng về phía Huyền Kiêu!

Đối phương đây là muốn gϊếŧ toàn bộ những người chứng kiến sao?!

Trong mắt Bùi Y toát ra lệ khí, thanh âm của anh mềm nhẹ không có chút dao động, nhưng đây lại là dấu hiệu khi anh tức giận: “Không cần chạy nửa, bắt đầu phản công lại đi.”

Anh bao giờ ngoan ngoãn chờ người ta đến gϊếŧ khi kẻ địch đã lộ ra sát ý với mình.

Cho dù đối phương đều điều khiển cơ giáp chiến sĩ cao tới 20m thì như thế nào?

Chỉ cần tìm được địa phương yếu ớt nhất của cơ giáp, với thân thủ của anh và Huyền Kiêu thì cũng không cần sợ hãi đối phương!

Bùi Y rời khỏi lòng ngực của Huyền Kiêu, cả người nhảy xuống dưới và dừng trên nóc xe của một chiếc xe bay. Anh mượn lực vận khinh công, nhặt một mảnh vỡ kim loại dài văng lung tung trên không trung coi như một cây kiếm, nhanh chóng phóng về phía cơ giáp!

Một khối sắt theo khổng lồ cao 20m, đối đầu với một nhân loại cao không đến hai mét là loại cảm giác gì?

Giống như nhân loại đang nhìn một con rệp dưới chân mình, chỉ cần nhấc chân là có thể dẫm chết.

Đáng tiếc chính là con sâu này quá linh hoạt rồi!

Bùi Y có thể mượn lực ở bất cứ vị trí nào trên người cơ giáp! Tình huống bây giờ đối với cơ giáp thì giống như có một con ong mật phiền toái luôn bay lòng vòng và kêu ong ong xung quanh.

Thanh kim loại trong tay Bùi Y đâm trúng mắt trái của cơ giáp!

Cơ giáp sư trong khoang điều khiển thấy tầm nhìn hiện lên điện quang ‘xoẹt xoẹt’, màn hình 3d nhanh chóng đen một nửa.

Cơ giáp quá mức khổng lồ, không có biện pháp ném nhân loại trên đầu mình xuống.

Bùi Y nhân cơ hội này đã dùng thanh kim loại đâm vào một con mắt khác của cơ giáp!

Màn hình 3d trong khoang điều khiển đã hoàn toàn đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy!

Cơ giáp sư hoảng loạn thao tác cơ giáp nhanh chóng rớt xuống, giống như một người mù mà nghiêng ngả lảo đảo.

Động tác của Huyền Kiêu gần như đồng nhất với Bùi Y, kẻ địch thấy hai chiếc cơ giáp của phe mình rớt xuống, đã nhanh chóng phái thêm người tấn công về phía hai người Bùi Y.

Sắc mặt Bùi Y lạnh lùng, chiếc xe bay của quý tộc phái người ra bảo vệ những chiếc xe bay bên cạnh, mười mấy người nhảy ra khởi động cơ giáp cùng nhau chặn lại công kích của đối phương, hai bên lao vào đánh nhau túi bụi.

Xe bay quý tộc đột nhiên bay về phía Bùi Y, có một thanh âm của nam hai vang lên: “Này! Mau lên đây! Còn người tóc lam đằng kia nữa!”