Chương 21

Hắn còn chưa nói dứt câu, Bùi Y đột nhiên duỗi ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa khép lại điểm lên ngực Kỷ Phi Tinh.

Kỷ Phi Tinh ngay lập tức không thể động.

Hắn cảm thấy cả người mình đều không ổn!

“Này! Anh làm cái gì vậy! Thả tôi ra!” Hắn vẫn duy trì tư thế kỳ quái tay phải đặt trên mắt kính, gấp đến muốn dậm chân nhưng đáng tiếc mặt đều nghẹn đỏ cũng không thể hoạt động một chút nào.

Bùi Y chậm rãi hỏi: “Cậu nói xem là cậu nhanh ―― hay là tôi nhanh?”

“Nghiêm Thiệu! Mau lại giúp tôi!” Kỷ Phi Tinh gọi hộ vệ bên người mình.

Thật ra nếu không phải do Kỷ Phi Tinh bảo trì loại tư thế kỳ quái này quá lâu, bộ dáng này của hắn sẽ chỉ khiến người khác tưởng hắn cố ý không thả tay xuống mà thôi.

Nghiêm Thiệu biến sắc, nhưng hắn lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám ra tay với Bùi Y nên chỉ quát lớn hỏi: “Mấy người đã làm gì thiếu gia!”

“À…… Không có gì.” Bùi Y cười nói tỏ vẻ không sao, “Chỉ khiến hắn phải bảo trì tư thế này bốn giờ mà thôi.”

Bốn giờ! Kỷ Phi Tinh sợ hãi nghĩ, cánh tay của mình sẽ bị phế bỏ mất!

Nghiêm Thiệu quyết định không nói lời nào mà tấn công Bùi Y, Kỷ Phi Tinh vội vã ngăn hắn lại.

“Đừng nhúc nhích! Cái kia…… Anh thả tôi ra, tôi sẽ không so đo với anh. Không đúng, anh mau thả tôi ra, sau đó nói cho tôi biết cách hai người bay như thế nào thì tôi sẽ giữ bí mật về thân phận ‘Băng Phách’, chuyện anh vô lễ với tôi thì tôi cũng cho qua!”

Huyền Kiêu từ từ ngừng thở dốc và hô hấp ổn định, cánh tay ôm chặt vòng eo thon chắc của chủ nhân nhà mình không buông, chủ nhân đặt sự chú ý lên cái người tên gì mà Phi gì mà Tinh kia, khiến cậu cảm thấy không vui vẻ chút nào.

Cậu ôm chặt hơn và vùi đầu vào hõm vai Bùi Y, hít thở mùi hương trên người Bùi Y. Chóp mũi và đôi môi đυ.ng chạm vào làn da tinh tế mềm ấm khiến đôi mắt của Huyền Kiêu trở nên mông lung, thật sự muốn cắn một miếng……

Hiss…… Bùi Y nhíu mày, trên cổ truyền đến cảm giác bén nhọn đau đớn khiến anh suýt nữa chụp bay đầu Huyền Kiêu, vật nhỏ này học cách cắn người lúc nào vậy!

Bùi Y nhéo nhéo lỗ tai cậu và đẩy đầu cậu ra một chút.

Anh cười nhìn Kỷ Phi Tinh: “Rất muốn biết?”

“Ừm ừm!” Kỷ Phi Tinh rất muốn gật đầu, nhưng đáng tiếc hắn bây giờ muốn động đậy cũng không được.

“Cầu xin tôi đi.”

Nghiêm Thiệu tức giận nhìn Bùi Y.

Bùi Y giống như không cảm nhận được lửa giận từ đối phương, một tay vẫn ôn nhu vuốt ve lưng Huyền Kiêu để trấn an cậu.

Anh vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa Kỷ Phi Tinh mà thôi, loại người có gia thế như thế sao có thể cúi đầu cầu xin thấp hèn được?

“Xin anh! Tôi cầu xin anh nói cho tôi biết đi!” Thái độ của Kỷ Phi Tinh đột nhiên chuyển biến 180 độ, “Chỉ cần anh nói cho tôi biết nguyên nhân, những chuyện khác đều không quan trọng!”

Gân xanh trên trán Nghiêm Thiệu gần như nổ tung, sao thiếu gia có thể như vậy! Đúng là làm mất mặt Kỷ gia! Nhưng không quản giáo tốt thiếu gia cũng là lỗi do hắn thất trách!

Bùi Y cũng rất kinh ngạc, đứa nhỏ này nhìn không giống một người biết co dãn: “Cốt khí lúc nãy của cậu mất đi đâu rồi?”

“Đó là cái gì? Có thể chế tạo cơ giáp sao?” Kỷ Phi Tinh ngây thơ giả bộ mình nghe không hiểu, “Cái đó có quan hệ gì với cơ giáp sao? Nếu không thì tôi không quen biết nó!”

Bùi Y nhếch mày: “Có thể phản chiến dễ dàng như vậy sao, tôi không tin vào danh dự của cậu.”

“Tôi thật sự sẽ giữ bí mật! Thật sự!” Kỷ Phi Tinh vội vàng thề thốt bảo đảm, “Nếu anh không tin thì chúng ta có thể ký khế ước!”

Lần này Nghiêm Thiệu thật sự nhịn không được, nếu hắn không giúp thiếu gia nhà mình nói chuyện, lỡ như ngài ấy thật sự quỳ xuống cầu xin người khác thì đúng là mất mặt hết sức.

Hắn giả bộ ho một tiếng: “Thiếu gia nhà tôi chỉ mất tiết tháo trong phương diện thiết kế cơ giáp, những chuyện khác đều hết sức nghiêm túc.”

“Đúng vậy đúng vậy, anh tin tôi đi!” Kỷ Phi Tinh vội cho Nghiêm Thiệu một ánh mắt tán thưởng.

“Cậu không thấy bây giờ là mấy giờ sao?” Bùi Y đột nhiên nói.

“Sao?”

Bùi Y: “Bây giờ đã sắp sáng rồi, chúng tôi cần nghỉ ngơi.”

Kỷ Phi Tinh: “À, không phải đang về nhà đây sao, sắp đến rồi! Nhưng anh phải thả tôi ra trước!” Khi xe bay đáp xuống sân trước cửa biệt thự nhà Kỷ Phi Tinh thì Bùi Y mới giải huyệt cho hắn.

Bùi Y cũng không khách khí với Kỷ Phi Tinh, để Huyền Kiêu ôm mình vào trong tìm một phòng trống.

“Này…… Tôi còn không biết tên của hai người?” Kỷ Phi Tinh trông mong nhìn Bùi Y.

“Bùi Y, Huyền Kiêu.” Sau khi ném xuống như lời này, Huyền Kiêu ngay lập tức đóng cửa.

Vừa vào cửa Huyền Kiêu đã lột sạch quần áo trên người mình, lỗ tai và cái đuôi cũng nhịn không được vọt ra ngoài, sau đó lập tức dính lên người Bùi Y, cái đuôi cũng khoanh chặt vòng eo của anh không buông.

Bùi Y bất lực nói: “Được rồi, cả người đều là mồ hôi, đi tắm rửa trước.”

“Chủ nhân giúp tôi tắm.”

Bùi Y gõ gõ trán cậu một cái: “Có ngày nào không phải tôi giúp nhóc tắm hay sao?”

Bồn tắm được xả đầy nước, hai người cùng nhau vào vào ngâm, Bùi Y cảm thấy hôm nay bảo bối của anh đặc biệt dính người.

Từ đầu đến đuôi nhóc ấy đều ôm chặt mình không buông tay. Nơi da thịt tương dán không có biện pháp tẩy rửa sạch sẽ, chỉ có thể tùy tiện để nước chảy xuôi.

Đến lúc nằm trên giường, Bùi Y nhéo nhéo cái mũi của Huyền Kiêu: “Sao vậy? Còn đau đầu không?”

“Không đau nữa.” Huyền Kiêu lắc đầu.

Vấn đề này từ lúc còn ngồi trên xe bay thì Bùi Y đã hỏi cậu rồi, xác định đại não của cậu không bị thương vì điều khiển cơ giáp lần đầu mới yên lòng.

Bùi Y lại lần nữa đặt ngón tay lên cổ tay Huyền Kiêu và dùng nội lực để bắt mạch, sau khi xác định thân thể cậu không có gì khác thường, Bùi Y mới cười tủm tỉm mở miệng.

“Tiểu bảo bối…… Hình như hồi nãy nhóc cắn tôi một cái?”

Huyền Kiêu ngay lập tức luống cuống: “Tôi, tôi không cố ý.”

“Tối nay còn có con gái đến mời nhóc khiêu vũ cũng khiến tôi rất không vùi.” Bùi Y chậm rì rì nói, “Chủ nhân muốn trừng phạt nhóc.”

Huyền Kiêu nháy nháy cặp mắt màu xanh lam và tỏ vẻ vô tội nói: “Trừng phạt, như thế nào?”

Lúc cậu nói chuyện, cái đuôi vì khẩn trương mà cọ xát vòng eo Bùi Y, cặp lỗ tai trên đầu cũng bất an xoắn qua xoắn lại.

Bùi Y đẩy cậu ngã lên giường, cơ thể trần trụi của thiếu niên cứ như vậy phô bày trước mắt Bùi Y, anh cũng chỉ tròng một lớp áo tắm xoay người ngồi trên bụng của Huyền Kiêu.

Bùi Y nắm cái đuôi tiêm đang vòng trên người mình, không nặng không nhẹ xoa xoa và híp mắt nhìn đôi mắt đã trở nên mông lung của Huyền Kiêu.

“Chủ nhân……” Huyền Kiêu ủy khuất nức nở.

Bùi Y cúi người chống một tay bên cổ cậu, chóp mũi của hai người đối với nhau, bàn tay vẫn không ngừng xoa bóp cái đuôi tiêm của đối phương.

“Nói, hôm nay tại sao lại cắn tôi?”

Cả người Huyền Kiêu cứng đờ, cậu cảm thấy đầu óc mình choáng váng quay cuồng, nơi làn da chạm vào chủ nhân cứ như bị thiêu đốt.

Cậu muốn làm cái gì…… nhưng cũng không biết muốn làm gì……

Cậu vô thức liếʍ liếʍ môi, lẩm bẩm nói: “Muốn chủ nhân……”

Rất muốn, rất muốn chủ nhân…… Cho nên mới cắn.

“Ưm…” Miệng Huyền Kiêu đột nhiên phát ra một tiếng thở dốc, lưỡi của cậu đã bị chủ nhân liếʍ mυ"ŧ.

Bùi Y cạy mở hàm răng của thiếu niên dưới thân và tiến quân thần tốc, câu lấy phần lưỡi mềm mại của cậu và ôn nhu thăm dò từng chút một.

Anh thích nhìn những phản ứng ngây ngô của tiểu bảo bối, không cần áp lực hơi thở thô nặng và tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.

Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện thân mật như vậy với Huyền Kiêu, cho nên Bùi Y có mười vạn phần kiên nhẫn.

Tròng mắt của Huyền Kiêu càng ngày càng mơ hồ hơn, đôi môi của chủ nhân thật ngọt……

Máu trong cơ thể cậu như muốn thiêu cháy, ngọn lửa bỏng rát làm cậu đau quá.

Đôi mắt của Huyền Kiêu bắt đầu ửng đỏ, đôi tay siết chặt ga giường giống như muốn xé nát nó.

“Tạch ――”

Thanh âm của kim loại đột nhiên vang lên.

Móng vuốt sắc bén trên đôi bàn tay của Huyền Kiêu đã lâu không xuất hiện lại đột ngột bật ra ngoài!

Bùi Y nhanh chóng đứng dậy, nhíu mày đè cổ tay của cậu: “Tiểu bảo bối, nhóc sao vậy?”

Anh cúi người hôn lên trán Huyền Kiêu, trong lòng tự trách mình có phải quá nóng vội hay không, có phải do tình triều đến quá đột nhiên nên Huyền Kiêu mới không thể khống chế chính mình?

Phần ngực trần trụi của Huyền Kiêu phập phồng không ngừng, hình như đang áp lực cái gì, trong cổ họng cậu phát ra thanh âm khó chịu.

Ngón tay Bùi Y luồn vào sợi tóc của cậu, hôn từ đôi mắt đến chóp mũi và sau cùng là môi để trấn an cậu.

“Bảo bối không cần vội, không cần vội.”

Theo nụ hôn anh dừng trên môi Huyền Kiêu, cuối cùng cậu đột nhiên điên cuồng hét một tiếng, răng nanh trong miệng đột nhiên lộ ra ngoài và dùng móng vuốt cào về phía Bùi Y!

Bùi Y biến sắc, thế này tuyệt đối không phải phản ứng khi động tình!

Anh ngồi dậy nhanh chóng lui về phía sau, né tránh một móng vuốt kia của Huyền Kiêu.

Huyền Kiêu lại giống như đã mất đi thần trí, nhìn chằm chằm người sống duy nhất trong căn phòng này, lần công kích thứ hai cũng theo sát sau đó!

Ngăn tủ và kệ sách kim loại bị móng vuốt của cậu trực tiếp phá hủy, bây giờ cậu chỉ muốn gϊếŧ người này và ăn vào bụng!

Con ngươi của cậu đã sớm biến thành dựng đồng như dã thú, khuôn mặt cũng bắt đầu biến hóa thành hình thí, cơ bắp trần trụi cũng bắt đầu lộ ra những vùng nhỏ màu xanh lam, cậu không thể khống chế được hình thái nhân loại của chính mình!

Sắc mặt của Bùi Y rất khó xem, anh dùng khinh công không ngừng tránh né, anh từ tiếng hét thỉnh thoảng phát ra của Huyền Kiêu có thể biết được cậu đang rất thống khổ.

Căn phòng đã bị Huyền Kiêu phá hoại đến lung tung rối loạn, Bùi Y vận nội lực đến cực hạn, tìm đúng thời cơ dùng một ngón tay cách không điểm lên người Huyền Kiêu!

Thân thể của Huyền Kiêu đình trệ một lúc rồi ngã xuống đất.

Một căn phòng khác trong biệt thự, Kỷ Phi Tinh đã chữa trị xong dụng cụ thí nghiệm dạng nửa vòng tròn kia.

Hắn liên tiếp số liệu bên trong vào mắt kình của mình, vừa mới nhìn thoáng qua Kỷ Phi Tinh đã lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.

Trời đất ơi! Tế bào sao lại sinh động như vậy! Như thế này căn bản không phải nhân loại!

Sự trao đổi chất cao gấp mười lần nhân loại, nếu so sánh với số liệu của người bình thường thì Huyền Kiêu đã là người chết rồi!

Nhưng cậu ta không chỉ không chết, mà lúc nãy vẫn điều khiển cơ giáp vô cùng mạnh mẽ, còn tiêu diệt vài chiếc cơ giáp đuổi gϊếŧ!

Chẳng lẽ dụng cụ của mình tính sai sao?

Kỷ Phi Tinh mang dụng cụ thí nghiệm trên tay mình một lúc, sau đó tháo xuống nhìn thấy kết quả giống như lần trắc phía trước, vẫn trong phạm vi trình độ của người bình thường.

Nếu như vậy chứng minh Huyền Kiêu kia thật sự có vấn đề!

Kỷ Phi Tinh suy nghĩ một lúc đột nhiên có loại cảm giác sáng tỏ ―― hèn gì bọn họ muốn giấu giếm thân phận thật sự của Huyền Kiêu trên Tinh võng!

Kỷ Phi Tinh cầm kết quả thí nghiệm tế bào của Huyền Kiêu đi tìm Bùi Y, trong lòng thầm đắc ý nghĩ: Hì hì, nếu mình lấy cái này để áp chế bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu như vậy sẽ nhanh chóng nói cách để họ có thể bay giữa không trung cho mình biết. Đúng rồi, chẳng lẽ vì tế bào quá sinh động nên mới có thể bay?

Nếu vậy thì Bùi Y kia cũng có thế bay mà, thân thể của anh ta có phải cũng có vấn đề không?!

Kiến trúc cách âm hiện tại cực kỳ tốt nên ở bên ngoài gần như không có khả năng nghe được âm thanh bên trong.

Kỷ Phi Tinh đứng ngoài cửa nghe được từng đợt tiếng gào kỳ quái, hắn không thể không nhíu mày, bên trong đang làm gì vậy? Xem TV hay xem video còn cần vặn lớn âm thanh đến vậy sao?