Chương 1: Bây giờ anh là Bùi Y.

Bên trong vũ trụ mênh mông, một hồi đại chiến giữa các vì sao đang bùng nổ!

Quân đoàn tinh tế tiên phong số một như một mũi đao nhọn, thẳng tắp xuyên vào trung tâm của quân địch.

Tinh hạm phát ra tia sáng chói mắt rọi sáng vũ trụ đen tối.

Mấy vạn chiến hạm loại nhỏ đi trước mở đường, phía sau là hằng hà sa số chiến sĩ có giáp. Mà kẻ địch đang giao chiến với bọn họ, bất kể là chiến hạm hay là binh sĩ, đều mang theo chân của Trùng tộc.

Pháo khẩu của Tinh hạm cùng pháo khẩu của mẫu hạm Trùng tộc đối đầu nhau, một xanh một đỏ, hai loại năng lượng va chạm bùng nổ trong hư không, phảng phất như là Hằng Tinh nổ tung, phát ra chùm sáng chói mắt.

Thanh niên tóc đen bình tĩnh đứng trong phòng chỉ huy, một bên truyền đạt mệnh lệnh, một bên trầm giọng quát hỏi phó quan đứng bên cạnh.

"Viện quân đâu? Tại sao còn chưa tới?!"

Lâm Diệp lau mồ hôi, trên mặt lộ ra nụ cười thảm thương, "Tướng quân, bộ đàm mất liên lạc..."

"Cậu nói cái gì?!" Thanh niên tóc đen bắt lấy cổ áo người kia.

Cửa phòng chỉ huy bị mở ra, binh sĩ tiến vào hoang mang hô lên: "Tướng quân, chúng ta đã bị kẻ địch bao vây!"

Hắn vừa dứt lời, tinh hạm đã bị va chạm mãnh liệt, những người ở đây suýt chút nữa đã đứng không vững.

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Năng lượng của l*иg phòng ngự còn lại 40%."

"Oành —— "

Lại một lần nữa bị va chạm, l*иg phòng ngự bằng năng lượng của tinh hạm bị hủy hoàn toàn!

"Tướng quân! Chúng ta, chúng ta bị vứt bỏ!"

Thanh niên tóc đen nắm chặt nắm tay, trong mắt là lửa giận ngập trời, cắn răng nói: "Không! Muốn đi thì cùng đi!"

"Tướng quân, xin lỗi!"

Thanh niên chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, anh dùng ánh mắt không thể tin được liếc nhìn Lâm Diệp, một giây sau liền rơi vào hôn mê.

Tinh tế lịch tháng 7 năm 3654, quân đoàn tinh tế tiên phong số một chiến đấu với Trùng tộc, toàn quân bị diệt. Chủ soái quân đoàn – điện hạ Lacey · Pagersch · Elroy · Mondrew , người thừa kế hợp pháp của Đế quốc, đã hi sinh trong chiến dịch lần này.

————

Đau... Đau quá...

Mỗi một tấc xương trên người đều đau đớn, so với việc này càng khó chịu đựng hơn là đầu anh đau giống như có người đang nhồi nhét thứ gì đó vào trong, khiến anh chỉ muốn ngay lập tức ngất đi .

Những mảnh vỡ ký ức rất hỗn loạn, có lúc anh là giáo chủ ma giáo Huyền Lăng Ma Quân cao cao tại thượng, có khi lại là vương tử điện hạ của Đế quốc.

Hôm ấy, ái thϊếp của anh liên hợp với ba vị trưởng lão trong ma giáo phản bội, vào thời điểm anh đang thăng cấp cũng là lúc thân thể yếu ớt nhất, lại không cẩn thận uống phải trà độc của nữ nhân kia đưa cho, sau đó bị ba vị trưởng lão vây công làm anh vô cùng chật vật.

Nhưng thật đáng tiếc, những người kia cũng quá coi thường anh. Mặc dù nỏ mạnh hết đà, anh cũng không để những người đó dễ chịu, bằng không làm sao xứng đáng với danh xưng "Huyền Lăng Ma Quân" lừng lẫy?

Nữ nhân kia cuối cùng bị anh một chưởng đánh chết, ba vị trưởng lão thì một chết hai bị thương, cuối cùng công lực của anh cạn kiệt, không muốn bị bọn đạo chích kia lăng nhục nên đã nhảy xuống vách núi phía sau Ma Cung.

Vách núi kia cao hơn vạn trượng, từ nơi này nhảy xuống, bất luận thế nào cũng không thể sống được.

Nhưng bây giờ, anh vẫn còn sống.

Không những còn sống, mà trong đầu phảng phất còn nhận được ký ức không thuộc về mình.

Có nữ nhân mặc y phục kì quái gọi anh là "Bùi Y", lại có người gọi anh là "Điện hạ", còn có một vị phụ thân là Hoàng đế.

Thật vất vả cơn đau đầu mới qua đi, anh sắp xếp lại ký ức hỗn loạn trong đầu, mới biết được thân phận hiện tại của bản thân.

Anh không còn là Huyền Lăng Ma Quân nữa, bây giờ anh được gọi là Bùi Y.

Nơi này cũng không phải là thời Đại Chu nữa, đây là một thế giới mới hoàn toàn khác, đây là một Đế quốc có thành tựu khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, có chiến hạm, có cơ giáp. Hiện tại là Tinh lịch năm 3654, Bùi Y là người thừa kế vương vị hợp pháp đầu tiên của Đế quốc, Đại hoàng tử điện hạ.

A... Nhíu nhíu mày, ký ức quá không hoàn chỉnh, đoạn ký ức cuối cùng của anh là bị một nam nhân tên Lam Diệp đánh bất tỉnh, sau đó anh tỉnh lại trong tình huống đau đớn khắp người như thế này.

Trong trí nhớ của anh, lúc đó vẻ mặt của nam nhân tên Lâm Diệp kia rất khó coi, phỏng chừng tình huống lúc đó không quá tốt, nếu không một vương tử điện hạ như vậy, khi tỉnh lại bên người ít ra phải có người hầu hạ. Theo tình huống hiện tại, ở đây không phải Vương Cung, trước khi trí nhớ của anh có thể hoàn toàn liên kết với nhau, tốt nhất là không nên manh động.

Bùi Y hơi giật giật thân thể, thế nhưng... nơi này tại sao lại tối đen như mực? Tối đen đến mức không hề có một tia sáng.

Bên tai là tiếng nổ vang vọng, tựa hồ có vật thể cỡ lớn đang di động, đây rốt cuộc là nơi nào?

Có thứ gì đó ngồi xổm ở bên cạnh, còn đang liếʍ ngón tay của anh.

Cảm xúc mềm mại ướŧ áŧ từ ngón tay truyền đến, tê tê ngứa ngứa khiến lòng anh như nhũn ra.

Bùi Y cảm thấy không có uy hϊếp, theo bản năng sờ sờ, sau đó anh bắt được một bộ lông.

Ách... Hẳn là bộ lông đi, hay là tóc?

Đối phương tựa hồ rất thích được anh xoa tóc, phát ra âm thanh "Ô ô" như một loại thú nhỏ nào đó.

Ngón tay đi xuống, tìm thấy gương mặt, không phải thú a, da dẻ bóng loáng nhẵn nhụi, sờ vô cùng tốt.

"Đây là nơi nào? Cậu là ai?" Bùi Y hỏi.

"Ô... A..." Thanh âm của đối phương phi thường khàn đặc, giống như là một thời gian dài không mở miệng nói chuyện, dây thanh quản đã thoái hóa.

Bùi Y vẫn không thể nào thấy rõ mọi thứ.

Lòng chậm rãi trầm xuống, anh không thể không hoài nghi chính mình có thể đã bị mù rồi.

Anh không thấy ngón tay của mình, không nhìn thấy người ở bên cạnh, tất cả mọi thứ đều không nhìn thấy.

Sau khi dung hợp kí ức, hắn biết người ở đây được phân chia thành hai loại: thể năng tự nhiên và tinh thần lực, thể năng tự nhiên là sức mạnh tự nhiên của cơ thể, tinh thần lực trái lại có chút tương tự như nội lực.

Vừa nghĩ tới chính mình có khả năng bị mù, lòng Bùi Y đột nhiên trầm xuống, thử thả ra tinh thần lực.

Sau đó anh phát hiện, tinh thần lực của mình so với ký ức lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Xảy ra chuyện gì, lẽ nào tinh thần lực phát sinh biến dị?

Bây giờ không phải thời gian để tự hỏi, vẫn là mau mau biết rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.

Trong thế giới tinh thần lực đều là màu trắng đen, nhưng anh có thể "nhìn" thấy rõ ràng, có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi xổm bên chân.

Cậu ta lớn lên rất anh tuấn, nhưng ăn mặc như người nguyên thủy, mái tóc dài rối loạn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ vây quanh hông bằng một miếng vải.

Đỉnh đầu có hai lỗ tai tròn tròn lông xù, đang nhẹ nhàng run run, sau mông còn có một cái đuôi nhỏ dài , đung đưa phi thường vui vẻ.

Con mắt của cậu rất sáng, ánh mắt phi thường tinh khiết.

Ân? Đây là thứ gì? Thú nhân?

Bất kể là ký ức của Huyền Lăng Ma Quân, hay là ký ức của Bùi Y, cũng đều không nhớ rõ có loài thú có khả năng hóa thành người.

Thiếu niên này mang theo lỗ tai thú cùng đuôi thú làm hắn kinh hãi.

Hai mắt thiếu niên ướt sũng nhìn anh, bên trong ánh mắt mang theo rõ ràng, trắng trợn cảm xúc, đơn giản chỉ là vui mừng cùng nhàn nhạt ỷ lại.

Thật thuần túy .

Tâm Bùi Y như bị cái gì mạnh mẽ đυ.ng một cái.

Người trong ma giáo thích gϊếŧ chóc, trên tay của anh cũng không biết nhiễm bao nhiêu máu tươi, có thể nói là từ trước đến giờ anh chưa từng thấy được ánh mắt thuần túy như vậy.

Loại thuần túy này, thực sự khiến người khác phải ghen tỵ.

Bùi Y quay mặt sang, đem tinh thần lực phát tán ra bốn phía, phát hiện đây là một tinh cầu phế thải.

Các loại kim loại rác rưởi, đồ dùng hàng ngày bị đào thải, sản phẩm điện tử chất thành từng đống từng đống, đầy rẫy khắp tinh cầu này.

Bọn họ hiện tại đang ở bên trong một đống phế tích.

Bùi Y thu hồi tinh thần lực, trước mắt lại thành một vùng tăm tối, thở dài, anh hiện tại biết rõ là chính mình xác thực bị mù.

Nhưng có thể có thêm một mạng, anh cũng đã thấy đủ. Tuy rằng bây giờ đôi mắt không dùng được, nhưng cũng may anh còn có tinh thần lực cường hãn.

Bùi Y hướng thiếu niên đưa tay ra, thiếu niên mừng rỡ đem tay của chính mình đặt vào tay anh.

Bùi Y nắm lấy tay cậu, xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu bảo bối, nhóc cũng ở một mình sao? Hiện tại cũng chỉ có tôi và nhóc ở đây."

Thời điểm thiếu niên khi nghe đến hai chữ "bảo bối", cặp mắt tinh khiết sáng lên một cái, nhưng sau một khắc, sắc mặt cậu biến đổi, nhanh chóng ôm Bùi Y lên, khiêng lên vai, hai chân nhanh chóng chạy đi.

Cậu ấy rất quen thuộc với địa hình hỗn loạn không thể tả ở đây, thỉnh thoảng lại nhảy lên, tránh đi những đống rác, nhảy qua khỏi hố sâu.

A... Xương của tôi!

Bùi Y không nhịn được chửi thầm một câu.

Động tác khiêng người này cũng quá thô lỗ!

Có điều lúc này cũng không phải thời điểm để anh oán giận, cho dù anh không phát tán tinh thần lực cũng đều có thể nghe được âm thanh gầm rú của mãnh thú phía sau bọn họ, còn có thể nghe ra trong thanh âm kia không chỉ có một hai con mãnh thú.

Tốc độ cùng sức bậc của thiếu niên cũng làm cho Bùi Y kinh ngạc, cho dù anh có thể chất là song S, đã tiếp cận đến đẳng cấp cao nhất hiện nay của nhân loại cũng hoàn toàn không sánh bằng thiếu niên này.

Bùi Y nghĩ thầm dựa theo tốc độ của cậu, bọn họ nhất định có thể thoát khỏi những mãnh thú kia.

Nhưng hiển nhiên, nữ thần may mắn cũng không đứng về phía họ.

Thiếu niên đang chạy trốn thì bước chân bỗng dừng lại. Trước mặt bọn họ có hai con lang chu to lớn đứng cản đường.

(Mèo: Lang chu là nhện đầu sói.)

Bùi Y nhận thức những ma thú này, một đầu sói mọc trên thân của con nhện. Đây là một ma thú chuẩn cấp năm vô cùng nguy hiểm.

Món ăn chính của lang chu là kim loại, trên viên Phế Tinh này đâu đâu cũng là chế phẩm kim loại bị bỏ đi, đây quả thực là thiên đường sinh sôi của chúng nó.

Nhưng chúng nó không chỉ có thể nuốt kim loại bị nọc độc ăn mòn, tình cờ gặp thứ khác còn cho rằng đó món ăn khai vị không tệ?

Hiện tại những con lang chu này xem thiếu niên và Bùi Y là đồ ăn vặt?

Phía sau còn có bốn con lang chu, tổng cộng sáu con, nếu như thân thể Bùi Y không bị thương, với sức chiến đấu song s thể năng cùng tinh thần lực cấp chín, cho dù hắn bây giờ chỉ cần có một chút khí lực, cũng tuyệt đối có thể gϊếŧ chết chúng nó.

Đáng tiếc hiện tại anh căn bản là đau đến mức muốn tự đứng lên còn khó khăn, cho dù tinh thần lực so với lúc trước cường hãn hơn, cũng không có sức chiến đấu.

Trong miệng thiếu niên phát ra tiếng gầm giận dữ, cẩn thận thả Bùi Y xuống, móng tay ở hai tay đột nhiên dài ra, lại giống như lưỡi đao vô cùng sắc bén, lóe ra hàn quang.

Sau một khắc, thiếu niên phóng nhanh về phía lang chu.

Tốc độ của cậu nhanh đến mức mắt thường căn bản không thể thấy rõ, năm ngón tay đâm sâu vào cái đầu to lớn của lang chu, giống như bóp đậu hũ mà dễ dàng bóp nát đầu nó.

Nhưng móng vuốt sắc bén của một vài con lang chu phía sau lại tạo nên những vết thương sâu sắc trên người cậu.

Thiếu niên giống như chưa phát hiện. Sau khi giải quyết một con lang chu, cậu nhảy lên thật cao, khi rơi xuống thì dừng trên phần lưng lông xù của con bên cạnh, mạnh mẽ đạp một phát, con lang chu kia trực tiếp bị cậu giẫm ngã xuống, phần vỏ cứng rắn trên lưng toàn bộ bị giẫm nứt toạt.

Cậu quay người dùng bàn tay "Bá" một phát tước mất móng vuốt của con lang chu muốn đánh lén sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết ba con còn lại, trên người cậu lại thêm bốn, năm miệng vết thương, máu me đầm đìa.

Bùi Y nhìn hình ảnh trước mắt đã sớm trợn mắt ngoác mồm .

Quá bạo lực, quá mạnh mẽ!

Thiếu niên lúc gϊếŧ những con ma thú này không theo bất kỳ phương pháp nào, thuần tuý là bản năng, nhưng sức mạnh của cậu tuyệt đối áp chế đối với những loài có xác ngoài cứng rắn như lang chu.

Nếu đổi thành hắn ở trạng thái hoàn hảo cũng không thể dễ dàng mà dùng tốc độ nhanh chóng gϊếŧ chết sáu con lang chu!

Thiếu niên trốn tới bên người Bùi Y, "Ô ô" kêu hai tiếng vừa giống như đang làm nũng, vừa giống như đang cầu biểu dương.

Bùi Y đau lòng xoa xoa đầu cậu, cả người đều là vết thương, khẳng định rất đau.

"Tiểu bảo bối, nhóc dẫn tôi đi tìm ít đồ, tôi giúp nhóc xử lý vết thương một chút."

Thiếu niên tuy rằng không biết nói chuyện, nhưng có thể nghe hiểu lời nói của anh.

Cậu lắc lắc đầu, gian nan mở miệng phun ra vài chữ: "Anh... đau..."

Sợ Bùi Y không hiểu, trong mắt cậu cũng lộ ra thần sắc lo lắng, đuôi phía sau vung vẫy nhiều hơn.

Tinh thần lực của Bùi Y vẫn bám vào trên người thiếu niên, anh có thể "nhìn" thấy động tác của cậu, tâm tư của thiếu niên quả thực quá dễ đoán. Cậu cảm nhận được trên người Bùi Y cũng có thương tích, cũng sẽ đau, không muốn anh động tay.

Nói thật, anh hiện tại cũng cực kỳ không muốn hoạt động.

"Ôm ta đi," Bùi Y cười nói, "Nhà nhóc ở đâu?"

Thiếu niên hưng phấn kêu một tiếng, ôm ngang anh lên, nhanh nhẹn nhảy lên, không bao lâu sau dừng ở bên cạnh một thùng hàng cỡ lớn, nơi này chính là nơi ở của thiếu niên.

Ở đây không có giường, chỉ có một cái tổ đường kính khoảng bốn mét. Cái tổ này được tạo thành từ các loại rèm cửa, quần áo cũ, nhìn cũng có vẻ mềm mại.

Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí một đặt Bùi Y vào trong tổ, Bùi Y lần thứ hai đề nghị muốn giúp cậu băng bó vết thương.

Thiếu niên đi ra ngoài, không biết tìm ra một ít vải vóc sạch sẽ ở đâu, nhúng vào một chậu nước bằng kim loại bị thiếu mất một góc.

Nơi này không có thuốc chữa thương, Bùi Y chỉ có thể đơn giản giúp cậu lau chùi vết máu trên người, sau đó dùng vải bọc lại.