Chương 28: Đưa cậu ta đi ( phần 3 )

Cậu không nhận ra sắc mặt của Giang Sùng Châu đã lạnh xuống, chẳng qua là vì sợ quá nên mới cầu xin trong vô thức.

Giang Sùng Châu nổi giận nói: "Ai cho cậu bước vào đây?"

"..."

Thái độ của Thư Ninh đối với anh chỉ mới dễ chịu hơn một chút, nhưng Đan Mạt lại hết lần này đến lần khác không biết nhìn sắc mặt người khác, còn muốn chạy tới phá đám, cả người đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© rất dễ bị nhìn thấy, Giang Sùng Châu phản ứng nhanh nhạy đổi góc nhìn, tránh để Thư Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Đan Mạt qua màn hình.

Bị Giang Sùng Châu chất vấn, trong miệng Đan Mạt vẫn lặp lại như cũ: "... A Châu, cầu xin anh... Đừng tặng em cho người khác... Em sẽ ra ngoài tìm việc làm..."

"Cậu có thể tìm việc gì?" Lời này của Giang Sùng Châu còn mang theo ý tứ châm chọc.

Cuộc gọi bị người khác làm gián đoạn, Thư Ninh ở bên kia màn hình nói: "Tôi buồn ngủ quá."

Giang Sùng Châu trực tiếp đuổi Đan Mạt ra ngoài, khóa cửa lại: "Xui xẻo quá, quả thật nên tống cậu ta đi, tránh để ở nhà gây thêm phiền toái cho chúng ta."

Thật ra Giang Sùng Châu tính toán tìm cho Đan Mạt một chỗ ở bên ngoài, anh muốn phát tiết bất cứ lúc nào cũng có thể thuận tiện đến, như vậy sẽ không quấy rầy anh và Thư Ninh sống chung.

Hơn nữa thái độ bây giờ của Thư Ninh đối với anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, đón người về nhà ở cùng là chuyện sớm muộn. Về phần Đan Mạt, để ở đó như thế nào cũng không quá quan trọng, dù sao đối phương cũng làm nghề này, cậu không ngủ thì còn có người khác ngủ, nghĩ như vậy anh liền thấy an tâm hơn.

Cậu vốn đã không có bao nhiêu sức lực, còn bị Giang Sùng Châu trực tiếp đẩy ra khỏi cửa, cơ thể mất khống chế lảo đảo lùi về sau, bịch bánh quy khô trong tay cũng rơi xuống đất vỡ thành từng miếng nhỏ, cậu còn chưa kịp buồn bã đã nhanh chóng ngồi xổm xuống cẩn thận nhặt mấy vụn bánh quy từ trên sàn nhà lên, cẩn thận bỏ vào trong túi gói.

Như vậy, cậu mới cảm thấy có một chút cảm giác an toàn.

Người khác tiết kiệm phần lớn đều là vì những vật phẩm quý giá có liên quan đến tiền bạc, nhưng đối với Đan Mạt mà nói, có thể được ăn no mặc ấm là cậu đã thỏa mãn rồi.

Cậu chợt nhớ đến lời của Giang Sùng Châu, lúc trước chuyện Trương Vân Thích xin xỏ anh, Giang Sùng Châu cũng không hề tỏ thái độ từ chối.

Trương Vân Thích nổi danh chơi bời, lúc Giang Sùng Châu dẫn cậu đi qua gặp mấy người bạn của anh, khi đó trong phòng chỉ có một mình Trương Vân Thích đang ôm một cậu bé trai trong lòng, đứa bé trai nịnh nọt mềm mại như nước ở trong lòng anh ta, Trương Vân Thích lập tức thấy hết thú vị.

Trương Vân Thích là một tên S khốn nạn, anh ta không cho phép người khác cảm thấy sung sướиɠ khi bị mình hành hạ.

Khi đó Trương Vân Thích nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu khiến Đan Mạt cảm thấy lạnh sống lưng, nếu thật sự rơi vào tay Trương Vân Thích, cậu nhất định sẽ bị anh ta chơi hỏng.