Chương 42: Lời Khiêu Chiến

Ước định xong, Giang Trần Nhi rốt cục buông tha nàng, vui vẻ lấy bảng báo cáo ra cửa. Trên đường trở lại, tâm tình vui vẻ đến nỗi trên mặt hoa cũng muốn tung bay khắp đường. Đến nỗi người xung quanh nhìn thấy nàng đều phải né sát vách, sợ nhìn để rồi lại ghen tị với nàng mất.

Vương Tài đang đứng cạnh máy photo xấp tài liệu, thấy nàng mặt mày hớn hở đi vào, gặp ai cũng chào hỏi, nổi tâm trêu đùa, nói:

"Ôi trời, xem kìa xem kìa. Đêm qua ai bực bội chạy về nhà, sao hôm nay lại tươi như hoa hướng dương thế này. À, tôi biết rồi, khi nãy trưởng phòng đến phòng tổng giám đốc. Có phải, chị ấy tặng quà gì cho phải không?! Nhìn mặt mày thế kia là đúng rồi. Chậc chậc..."Biểu cảm trên mặt cũng hợp thời biến hóa như mấy bà thím, liếc mắt trêu ghẹo nói.

Hắn vừa dứt lời, tức khắc cả phòng lập tức làm ầm lên, mấy cô nhân viên sáng nay vẫn chưa được nói chuyện, giờ thì có cơ hội tha hồ bàn tán. Chủ đề xoay quanh đều là chuyện hai nàng, ánh mắt đều mờ ám, tay bụm miệng cười, khóe mắt đều cong híp lại nhìn. Giang Trần Nhi bị nhìn đến xấu hổ, mặt cũng sắp đỏ đến tai rồi.

"Khụ khụ, mọi người mau đi làm việc nhanh lên, không có thời gian ngồi đó tán gẫu gì với nhau đâu. Còn cậu nữa, còn không mau làm việc của mình cho xong đi, đứng đó mà nói nhảm làm gì." Ho nhẹ vài cái, Giang Trần Nhi thẹn thùng liếc nhìn mọi người một vòng, xoay người đi nhanh vào chỗ mình.

Giang Trần Nhi tự biết, tâm tình của mình lúc này thật không khác gì một đứa trẻ con được quà cả. Cảm giác vui sướиɠ không thể nào nguôi ngoai được, tâm tình cũng vì thế mà rối loạn lên, không cách nào nhập việc được. Nàng ngã người ngồi đờ trên ghế, nhìn thẳng trần nhà, nghĩ đến chuyện vừa rồi tâm liền nhảy nhót. Quả thật, muốn nhịn thế nào cũng không được.

"Cộc cộc." Một tràng tiếng gõ cửa lôi kéo nàng quay về thực tại. Giang Trần Nhi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, ho nhẹ nói:

"Vào đi."

"Trưởng phòng, bên ngoài có quản lí phòng kinh doanh 2 đến tìm ạ. Hình như là, người mới. Nói là muốn qua chào hỏi phòng chúng ta, có cho vào không ạ..." Vương Tài tiến vào, nhìn sắc mặt Giang Trần Nhi khó xử hỏi. Dù sao quan hệ giữa hai phòng cũng không có gì tốt đẹp, đột nhiên đến chào hỏi, không chừng là có ý đồ xấu thì sao chứ. Phải đề phòng thôi.

"Người mới? Không phải Triều Hải sao, anh ta đâu?" Nghe nói đến là người mới, Giang Trần Nhi cũng có chút mập mờ đoán được, nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy.

Được hỏi, tâm tình bát quái lại dâng trào, Vương Tài hớn hở nói: "Anh ta sáng nay vừa bị Trần tổng cách chức đuổi đi rồi. Có lẽ giờ này đang đến phòng phó tổng Trần kể lể cũng nên, ha, đáng đời nhà hắn suốt ngày cứ thích chèn ép chúng ta làm chi. Giờ thì chọc phải ổ kiến lửa rồi, đúng là ăn ở ác nhân ác đức mà."

Vương Tài vừa nói, còn không quên chèn thêm vài câu chửi rủa Triều Hải. Giang Trần Nhi dở khóc dở cười nhìn hắn chửi rủa, không ngờ nhân viên dưới mình bị ăn hϊếp oán khí chất nhiều đến vậy. Vì không muốn làm mất nhiều thời gian để người khác đợi lâu, nàng nói:

"Cho vào đi. Dù sao người ta cũng có lòng hảo tâm đến chào hỏi, chúng ta thân là đồng nghiệp cùng tổ, không thể nào vì chút giận người mà làm mất hòa khí đôi bên được. Nhanh gọi người cho vào phòng tôi đi."

Gật đầu chào nàng xong, Vương Tài đi nhanh ra cửa, liếc nhìn người đang đứng cạnh đó, dẫn nàng vào. Trần Hiểu Mộng theo Vương Tài đến trước cửa phòng Giang Trần Nhi, cảm ơn hắn xong, liền trực tiếp đi vào phòng.

"Chào chị." Nàng nhàn nhạt chào hỏi.

Giang Trần Nhi đang cúi đầu xem báo cáo, nghe tiếng là một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn. Có chút kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mắt, ngớ ra hỏi:

"Em, Hiểu Mộng sao, sao em lại là quản lí mới hả?" Trần Hiểu Mộng mỉm cười, gật đầu. Nàng đứng trước mặt Giang Trần Nhi, nhún nhún vai, nói:

"Ân, chị cho xem vào vị trí này. Thật ra, em chỉ muốn xin làm một nhân viên nhỏ trong này thôi. Dù sao cũng không bền lâu, như thế này thì làm sao giờ." Nói rồi nàng nhẹ thở dài một hơi. Nghĩ đến mình chỉ có thể ở cạnh chị được vài ngày, vài tháng, sau này phải đi không biết khi nào mới được gặp lại, trong lòng lại một hồi đau buồn.

Nhận thấy tâm trạng nàng đang tuột dốc, Giang Trần Nhi không đành lòng nhìn nàng buồn, nói:

"Nếu chị ấy đã cho làm ở vị trí này, thì phải làm cho thật tốt vào mới không làm chị ấy thất vọng. Tôi nghĩ, chị ấy hẳn phải đặc niềm tin vào em nhiều lắm, mới đem vị trí này giao cho em. Cố gắng lên!" Giang Trần Nhi đưa tay nắm lại đưa lên đưa xuống động viên nàng.

"Thật?"Trần Hiểu Mộng vẫn có chút khó tin hỏi lại. Nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn của đối phương, nhoẻn miệng cười vui vẻ.

"Em đến tìm chị có chuyện gì sao?" Nhận thấy đối phương đến tìm nàng không phải chỉ có lý do này thôi, Giang Trần Nhi hỏi.

Trần Hiểu Mộng gật đầu nhìn nàng, nếu Giang Trần Nhi không nhắc, sợ nàng đã đem chuyện này vứt ra sau đầu luôn rồi.

"Xác thực còn. Em vừa mới vào nhận chức, vì muốn kéo dài quan hệ hòa hảo cả hai, nên đến chào hỏi phòng chị một phen." Trần Hiểu Nhược mục đích đến đây chỉ có vậy, "À, chị Tiêu mời chị đến clb của chị ấy chơi thêm chút. Đêm nay họ muốn mở tiệc, ăn mừng. Chị Nhược cũng sẽ đến, muốn em đến thông truyền với chị."

Nàng mặt không đỏ tim không loạn nói dối trắng trợn, thật ra việc này ngay cả Trần Hiểu Nhược cũng không biết chút gì. Chỉ là, chị Tiêu nói muốn giúp ba người quen biết lấy thiện cảm, nên nàng đành phải ủy mình chạy đến đây nói dối một phen.

Lần đầu tiên nói dối! Quả nhiên là rất khó khăn a. Trần Hiểu Mộng thầm cảm thán.

Hơi kinh ngạc một chút, khi nãy nàng vừa từ phòng làm việc nàng về, tại sao không nói luôn chứ? Chẳng lẽ sợ mình giận sao?! Giang Trần Nhi cau mày nhìn chằm chằm người trước mắt, hơi suy tư một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Trần Hiểu Mộng thấy nàng gật đầu, bèn chào hỏi chạy nhanh ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa liền ôm ngực hít sâu vài hơi.

Ánh mắt của chị ấy thật đáng sợ! Lần sau nhất định không có lần sau!

"Hắt xì... Khịt?" Trong phòng làm việc, Trần Hiểu Nhược đột nhiên đánh cái hắt xì, khịt khịt mũi, "Gì vậy?"

Ở một nơi khác trong công ty, tại phòng phó tổng giám đốc. Triều Hải run sợ cúi thấp đầu nhìn vế hướng chiếc ghế xoay đưa lưng về phía mình, trong lòng thấp thỏm lo âu. Từ sáng nay, sau khi đυ.ng mặt với Trần Hiểu Nhược, hắn đã nhanh chóng chạy đến phòng của Trần Lâm, không nghĩ tới chưa kịp nói gì, thì có người từ phòng nhân sự gọi đến sa thải rồi. Còn về phần Trần Lâm thì, từ nãy đến giờ vẫn đen mặt không nói gì, khiến hắn đang rất lo sợ.

"Xem ra, Hiểu Nhược đã định rõ việc này rồi. Cũng đừng tự trách bản thân làm gì, việc này trước sau gì cũng xảy ra. Sớm chút thì cũng tốt, cậu đến Z thị công tác đi. Tôi đã cho người sắp xếp một chức vị quản lí nhỏ cho cậu rồi." Trần Lâm suy tính một hồi lâu, xoay ghế đối diện hắn nói.

"Vâng, nhưng phó tổng, lỡ Trần tổng biết được thì sao. Tôi sợ,..." Hắn một bên thấp thỏm lo âu, một bên liếc mắt nhìn sắc mặt đối phương.

Trần Lâm không vì điều này mà lo lắng gì, lạnh nhạt nói: "Không sao. Cậu cứ đến làm tại đó, việc này để tôi xử lí."

"Vâng, cảm ơn ngài nhiều lắm, phó tổng..." Nhận được câu trả lời chắc chắn cho việc này, Triều Hải mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng âm thầm thống hận Giang Trần Nhi, vì nàng mà giờ đây hắn khốn đốn như thế này. Từ một người đứng trên cao chỉ đạo đám cấp dưới, giờ đây phải xuống cùng đám cấp dưới kia làm việc. Sự tức giận khó đè nén được hắn giấu sâu trong mắt, nắm chặt tay, âm thầm tính kế.

"Tối nay?!" Trần Hiểu Nhược mở to mắt nhìn Tam Ca ngồi trên ghế nhởn nhơ.

Nhìn nàng thất thố, trợn mắt nhìn mình, Tam Ca nhoẻn miệng cười, "Ừ, đêm nay đến chỗ tôi, chúng ta uống một chút mừng Nguyệt về nước."

".... Tôi sợ là không thể. Chị biết đấy, Trần Nhi sợ là sẽ không để tôi đi đâu. Vậy nên..."

Nàng chưa nói xong, Tam Ca đã chen chân nói, không cho nàng một đường nào từ chối mình. "Yên tâm, Trần Nhi của em đã đồng ý cùng đi. Đâu phải tôi chỉ mời một mình em thôi đâu, đừng lo."

"...." Thật nhanh! Thậm chí nàng còn chưa được biết, Trần Nhi đã biết trước rồi. Trần Hiểu Nhược khẽ cau mày suy nghĩ, một hồi lâu liền gật đầu đồng ý. Tam Ca cười cùng nàng nói một vài câu xong thì chào tạm biệt, ra về.

Ra khỏi công ty, nàng từ túi quần lấy ra cái điện thoại của mình, lướt nhẹ vài lần, nhấn vào màn hình gọi cho một dãy số quen thuộc.

"Gì vậy?" Một giọng nói mềm nhẹ còn đang ngáy ngủ truyền từ máy vào tai, Tam Ca nói:

"Chưa dậy sao?! Em liên lạc với cô nàng bartender của em giùm tôi nhé. Làm gì hả? À, đêm nay tôi muốn chiêu đãi một người bạn cũ thôi."

"Bạn cũ? Ai?" Nghiên Tử nghe Tam Ca nhắc đến bạn cũ, lập tức từ trên giường êm ngồi thẳng lưng dậy hỏi.

"Bạn cùng lớp cũ thôi. Công việc của ba giải quyết ổn thỏa hết rồi chứ. Đợi thêm vài ngày nữa, sau khi giải quyết tất thảy công việc ở đây, tôi sẽ qua đón em về, được không." Mới xa nhau được vài ngày, nàng đã thấy rất nhớ rồi. Lúc này, thật muốn bay thẳng đến phòng nàng cùng nhau ngủ một giấc a~

"Xong rồi. Nếu chị đến, em sẽ gọi ba về sớm chúng ta cùng nhau ăn một bữa. Cũng lâu lắm rồi ba người chúng ta chưa ăn chung với nhau một bữa nào." Nghiên Tử bên này, cảm nhận được giọng nàng ôn nhu nói chuyện, tâm liền ấm áp lên.

"Ừ. Thôi, tạm biệt bảo bối. Em ngủ tiếp đi, tôi có việc rồi." Sau khi nghe tiếng tút tút bên kia, Tam Ca mới nhét điện thoại vào túi lại. Nhàn nhạt cười nhìn người đứng trước mắt, nói:

"Tớ tưởng cậu đã về rồi chứ. Không ngờ vẫn đứng ngoài này chờ tớ sao?!"

Ảnh Nguyệt nghe nàng nói, khẽ nhíu mày chút, nhàn nhạt nói: "Không. Chỉ là đang đi vu vơ thôi. Chuyện tớ nhờ, cậu đã làm rồi chứ?" Thật ra mục đích nàng đứng đợi nãy giờ là đây.

Chu chu môi, ghét bỏ liếc nhìn Ảnh Nguyệt. Tam Ca đi đến, hào phóng khoát vai nàng kéo đi, "Được rồi. Cả hai người. Hài lòng chưa, hả?" Thấy nàng gật đầu, Tam Ca hít sâu một hơi nói:

"Đây là lần cuối cùng tớ giúp cậu, lần này thành công hay không cậu cũng đều phải kết thúc nó, hiểu không. Lúc trước đã là quá đủ rồi, cậu cũng không muốn thấy cậu ấy đau khổ mà phải không. Thế nên, đừng lún quá sâu, nếu không, cậu sẽ hối hận vì nó đấy."

Tam Ca ngữ điệu lạnh nhạt, ghé tai Ảnh Nguyệt nói từng chữ một rõ ràng. Nàng biết, lần này mình giúp nàng là sai. Nhưng, cũng không thể nhìn nàng mỗi tối đều gọi đến mình, khóc lóc. Từng có một thời, nàng rất thích Ảnh Nguyệt, nhưng đó giờ chỉ là quá khứ rồi. Đau lòng thì đau lòng, nàng cũng không thể làm gì khác.

Đành phải xem nhân duyên giữa hai người bọn họ có còn kéo dài thêm khoảng nào nữa không. Mọi chuyện đến đâu đều sẽ có hồi kết.

Tam Ca buông vai Ảnh Nguyệt ra, xoay người ngược hướng nàng bước đi, tay giơ lên vẫy vẫy thay lời chào tạm biệt. Ảnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng đi, lạnh nhạt ghi nhớ những lời khi nãy của nàng, tiếp tục đi thẳng phía trước.

Lần này, cho dù phải sử dụng tất cả thủ đoạn gì đi nữa. Nàng nhất định cũng sẽ không buông tha nàng thêm một lần nào nữa. Nhất định sẽ không!

Chính vì đêm nay phải đến clb cùng Trần Hiểu Nhược, nên Giang Trần Nhi đặc biệt về sớm đúng giờ chuẩn bị mọi thứ. Đúng giờ hẹn, Trần Hiểu Nhược đã đứng trước cửa trung cư đợi nàng ra, Giang Trần Nhi đêm nay mặc một chiếc váy ren đen, tóc uốn xoăn gợn sóng nhẹ hai bên vai. Dáng điệu uyển chuyển đi đến cạnh nàng, khóe miệng khẽ nâng lên, đặt một nụ hôn xuống.

"Đi thôi." Giang Trần Nhi cười lém lỉnh, lén lút nhìn Trần Hiểu Nhược đang buồn bực nói.

"Hừ." Trần Hiểu Nhược nhìn nàng vào trong, cũng hừ lạnh vài tiếng tỏ vẻ bất mãn, rồi vào theo.

"Lại lần nữa."

"Hả? Gì?"

"Hôn!"

"......" Nàng hối hận a! Hối hận khi nãy đã làm như vậy!

"Chúng ta mau đi thôi, trễ rồi." Nhẹ nhàng nói lảng qua chuyện khác, Giang Trần Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"......" Không sao, vẫn còn nhiều thời gian cho việc này. Trần Hiểu Nhược nghĩ xong, âm thầm cười trộm nhìn sang người đang quay mặt nhìn ra cửa kính bên cạnh, trong đầu liền lên kế hoạch cho đêm tốt đẹp này.

Mất hơn nửa tiếng để đến clb của Tam Ca, Trần Hiểu Nhược để Giang Trần Nhi vào trước, mình thì lái xe đến bãi đậu xe. Tuy nói là muốn vào trước, nhưng Giang Trần Nhi vẫn đứng đợi nàng cùng nhau vào. Bên trong tiếng nhạc vẫn dồn dập ồn ào, đi qua vài chỗ rẽ lên lầu, rốt cục cũng đến chỗ hẹn. Giang Trần Nhi lướt nhìn một lượt, đều là người quen cả, à, còn có thêm vài người không quen lắm bên cạnh.

Ảnh Nguyệt nhàn nhã ngồi một bên nhìn Trần Hiểu Nhược tay trong tay với Giang Trần Nhi, khóe miệng khẽ cười, nói: "Nhược, cậu đến rồi sao. Thật lâu, tụi này ngồi đợi cậu nãy giờ rồi đó có biết không. Phải phạt mới được."

"Ha ha, trên đường có chút kẹt xe..." Trần Hiểu Nhược cười làm lành, mắt liếc nhìn Giang Trần Nhi. Thấy mặt nàng không có gì, thở phào nhẹ nhõm kéo nàng cùng ngồi xuống.

"Nguyệt, cậu nên biết thông cảm cho cậu ấy chứ. Dù sao, cũng đều có người yêu hết rồi, mất chút thời gian chờ đợi thì có làm sao đâu. Nào, cùng uống với tớ." Tam Ca thấy Ảnh Nguyệt muốn phạt Trần Hiểu Nhược, lập tức giải vây nói.

"Không uống, phải phạt." Làm nũng nói.

"Ha ha, để tớ uống cùng cậu vậy, coi như đây là lễ phạt vậy."

Giang Trần Nhi nhìn ba người một màn ngươi mời ta uống, liền cảm thấy cô đơn tịch mịch. Nếu đoán không lầm, thì ba người bọn họ từng là bạn bè cùng trường với nhau thì phải. Đưa mắt nhìn sang Ảnh Nguyệt, nàng bởi vì ngồi cạnh Trần Hiểu Nhược mà không hề kiêng kỵ gì khoát tay ôm eo Trần Hiểu Nhược. Hình ảnh này càng khiến Giang Trần Nhi cảm thấy chướng mắt hơn, tuy nói bây giờ quan hệ hai người chỉ là bạn bè, nhưng ai biết được, người thì xem nhau là bạn người thì không...

"Chị không uống?" Trần Hiểu Mộng ngồi bên cạnh nhàm chán quan sát ba người kia, hỏi.

"Không, tửu lượng chị không cao, cho nên không uống được." Giang Trần Nhi cười khổ nhìn nàng. Trần Hiểu Mộng chỉ ậm ừ, bâng quơ nói, "Chị ấy từng là bạn gái của chị Nhược."

Hơi ngạc nhiên vì câu nói của Trần Hiểu Mộng, Giang Trần Nhi có chút ngẩn ra, sau đó cười nhạt, nói: "Chị biết."

Trần Hiểu Mộng không mấy kinh ngạc với câu trả lời của nàng, dường như nàng có thể đoán được Giang Trần Nhi sẽ nói vậy. Đưa tay cầm ly cocktail nhấp một ngụm nhỏ, nàng nghiêng người nhìn người đối diện thật lâu, nói:

"Chị biết chị ấy quay về để làm gì không? Chị ấy muốn chị Nhược! Nếu như không có chị, có lẽ, hai người đã sớm nối lại." Nàng dừng lại, nhìn người đối diện vì lời nói của mình mà mặt có chút biến sắc, tiếp tục: "Nhưng có vẻ như may mắn không mỉm cười với chị ấy rồi."

"Sao em lại nói chuyện này với chị."

"Vì muốn nhắc nhở chị."

"Nhắc nhở? Tại sao? Vì điều gì mà nhắc nhở..." Giang Trần Nhi hơi kinh ngạc hỏi, chợt như phát hiện ra thứ gì, nhìn về phía Ảnh Nguyệt, không xác định nói: "Nàng sao?!"

Trần Hiểu Mộng gật đầu, : "Chị ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị Nhược. Chị nên cẩn thận thì hơn, vì, chị đã lấy đi thứ quan trọng nhất của chị ấy." Nói xong, không đợi Giang Trần Nhi kinh sợ xong, liền đứng dậy bỏ đi.

Hít sâu một hơi, Giang Trần Nhi cố làm mình tỉnh táo lại. Nàng khẽ nhíu mày, ôm ngực khó thở nhìn về phía ba người đang vui vẻ với nhau. Nàng cảm thấy không xung quanh quá mức ngột ngạt khó thở, lập tức đứng dậy, vội vàng đi xuống lầu tìm nhà vệ sinh.

Trần Hiểu Nhược hiện tại mới để ý đến nàng, thấy nàng muốn đi cũng muốn đuổi theo. Nhưng người bên cạnh dường như không cho phép thì phải. Ảnh Nguyệt nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng gấp gáp muốn đi, liền nói:

"Để tớ đi xem cho. Dù sao, tớ cũng có vài lời cần nói với cô ấy, tránh cho cô ấy khỏi phải hiểu nhầm về quan hệ giữa chúng ta." Vờ cười khổ nhìn Trần Hiểu Nhược nói. Ảnh Nguyệt lập tức đi theo xuống.

Giang Trần Nhi khó chịu nhìn mình trong gương, sắc mặt có chút trắng bệt, vội vàng làm mình thanh tỉnh một chút, liền bước ra ngoài. Chưa đi được vài bước, Ảnh Nguyệt đã từ sau cánh cửa xuất hiện, nhìn nàng cười vui vẻ. Nhìn nàng cười, Giang Trần Nhi chỉ thấy chướng mắt, liền lách sang bên cạnh đi.

"Tôi sẽ giành lại cậu ấy từ tay cô." Ảnh Nguyệt đột nhiên lên tiếng ngăn bước chân Giang Trần Nhi lại.

"Hả?! Cô..." Dù đã lường trước được nàng sẽ nói với mình như vậy, nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.

"Hiểu Nhược là của tôi, chỉ riêng tôi thôi, cô biết chứ! Tuy bây giờ, cậu ấy ở bên cạnh cô, nhưng sẽ không được lâu đâu. Vì tôi sắp có cậu ấy lại rồi." Xoay người, ánh mắt kiêu ngạo nhìn nàng, từng lời một nói rõ. Ảnh Nguyệt nhìn Giang Trần Nhi kinh sợ, hài lòng mỉm cười, tiếp tục nói.

"Thế nên, đừng mong đợi gì về chuyện sau này của cô cả. Cô không xứng đáng chút nào đối với cậu ấy đâu. Cũng đừng cùng tôi chống trả lại, cô không thắng nổi tôi đâu, hai ta như người hai thế giới, cô biết mà phải không."

"Thật sao. Vậy tôi cũng muốn chờ thử xem, cô muốn giở trò gì với tôi đây." Giang Trần Nhi giương môi cười, lạnh nhạt nhìn nàng nói.

Ảnh Nguyệt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, câu trả lời hơi ngoài suy đoán của nàng thì phải. Nhận thấy sự phản kích lại từ Giang Trần Nhi, nàng nói:

"Cô muốn cùng tôi đấu. Tôi nghĩ, cô sẽ khó lòng thắng được mất. Tôi thật không muốn phải xuống tay với một người như cô chút nào. Xin lỗi nha, nhưng cậu ấy là của tôi. Đành phải tự trách bản thân mình quá xấu số đi vậy, chào nhé." Nói rồi nàng mỉm cười đi ngang qua Giang Trần Nhi, còn không quên nói:

"Vĩnh viễn cả đời này đều là của một mình Ảnh Nguyệt tôi!"

Đợi nàng đi khuất, thân thể Giang Trần Nhi mới vô lực mềm nhũn ngã dựa vào tường. Nhắm nghiền mắt lại, tâm nhói lên từng hồi. Nàng cảm nhận được, sự nguy hiểm từ lời của Ảnh Nguyệt. Qua một hồi lâu, sau khi bình phục tâm tình lại, Giang Trần Nhi làm như không có gì, nhàn nhã đi ra ngoài.

Tôi muốn xem thử xem. Liệu cô và tôi, ai mới là người được chọn!