Chương 2: Đêm Thất Thân

Giang Trần Nhi không biết mình đã ngồi lên xe như thế nào, và cũng chả biết mình vào được căn nhà xa lạ này như thế nào!

Đưa Giang Trần Nhi vào trong ghế sofa ngồi, Trần Hiểu Nhược nhìn nàng một chút, rồi đi đến tủ kính, lấy ra một chai rượu Vodka. Khi quay lại chỗ ngồi với hai cái ly, cô rót chất rượu lóng lánh vào ly, đưa cho Giang Trần Nhi, ý bảo nàng uống.

Giang Trần Nhi mơ mơ màng màng, tiếp nhận ly rượu, lại uống. Trần Hiểu Nhược nhìn nàng uống hết ly rượu, nở một nụ cười. Dịch người đến ngồi gần nàng, nhìn khuôn mặt đang đỏ lên vì rượu của nàng, nói:

"Có vẻ như cô đang có chuyện gì buồn phải không? Có cần tâm sự với tôi một chút không?!"

Lại nghe người kia nói, Giang Trần Nhi lờ mờ ngẩng đầu lên nhìn, cười giễu cợt nói:

"Cái gì mà... cần tâm sự chứ,... Hức... Tôi đây không cần, chả phải bảo mang tôi về rồi ... làm tôi vui sao... Sao không làm gì đi chứ. Tôi đang chán chết đi được nè!" Giang Trần Nhi nói với giọng đứt quãng.

Nghe nàng nói vậy, Trần Hiểu Nhược chỉ cười, sau cô cúi người xuống, hôn lên đôi môi đang mấp mấy đi. Một nụ hôn sâu, kéo dài cho đến khi cô cảm thấy người dưới thân có chút thở không được mới thả đôi môi mê người ấy ra.

Lại nhìn ánh mắt mê ly cùng đôi môi đỏ lên gì hôn ấy, khóe môi khẽ cong lên, nói:

"Sao rồi, cô muốn tiếp tục chứ. Tôi sẽ không ngại khiến cho cô vui vẻ trong đêm nay đâu..." Nói chút, cô dừng lại nhìn người kia, giọng nói khıêυ khí©h nói: "Hay là cô không dám làm tiếp...!"

Giang Trần Nhi bị hôn có chút khó thở, sau khi kết thúc nụ hôn sâu kia, cô chỉ cúi đầu, không ngẩn đầu lên nhìn người kia. Nghe thấy giọng nói có chút châm chọc cùng khıêυ khí©h của người kia. Có chút tức giận, lập tức ngắt lời người kia nói:

"Chỉ là hôn thôi mà, ... Có cần phải... phóng đại ghê gớm như vậy không hả. Cô cho tôi là ai chứ, tôi không có nhát như vậy đâu." Giang Trần Nhi nấc lên một tiếng, nói tiếp: "Cứ tiếp tục công việc đang dang dở lúc nãy đi..."

Ngay khi Trần Hiểu Nhược nghe thấy Giang Trần Nhi chấp nhận đồng ý, liền không kiềm chế mình nữa. Mà lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giang Trần Nhi, hai bàn tay cũng không rảnh rỗi để không, mà đang sờ soạng lung tung trên người Giang Trần Nhi.

Giang Trần Nhi bị đối phương bất thình hôn như thế có chút thở không được. Lại thấy tay đối phương đang sờ loạng trên người mình, nó khiến cho cô cảm thấy, cơ thể của mình hình như đang nóng dần lên.

Trần Hiểu Nhược cởi tấm lá chắn cúi cùng ở phía trên của Giang Trần Nhi ra, chỉ thấy hai tiểu hồng đậu đang đứng ngạo nghễ, trông rất mê người. Cô hôn lên nó, chỉ cảm thấy người dưới thân đang run khẽ lên. Một tay bắt đầu xoa nắn khỏa mềm mại kia, một tay thì sờ soạng xuống dưới, đưa tay cởi nốt tất cả phòng bị phía dưới của Giang Trần Nhi

Giang Trần Nhi cảm thấy hai khỏa của mình đang dược người kia xoa nắn. Có một loại cảm giác khó tả mà trước giờ cô chưa bao giờ được trải qua. Loại cảm giác này thật bức người, nó khiến cho cô vừa thấy dễ chịu vừa khó chịu. Cô có thể cảm thấy được phía dưới của mình đã ướt thành một mảng.

Bị loại cảm giác này kí©h thí©ɧ, bất giác Giang Trần Nhi rêи ɾỉ một tiếng. Trần Hiểu Nhược nghe người dưới thân rêи ɾỉ, khiến cho cô cảm thấy máu trong người mình cũng đang dần dần nóng lên. Môi đỏ rời khỏi hai khỏa căng tròn xinh đẹp kia, dịch người chuyển xuống, hôn lên từng tất da thịt của Giang Trần Nhi.

Đưa tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng ra, ngay lập tức, đập vào mắt cô là một mĩ cảnh xinh đẹp, không thể tả thành lời. Cô cúi đầu xuống, hôn lên cái đùi gà trắng nõn của Giang Trần Nhi, rồi từ từ nhích tới mảng rừng rậm thần bí kia.

Chỉ cảm thấy nó thật ướŧ áŧ, kiều diễm động lòng người. Trần Hiểu Nhược hôn lên tiểu đậu đỏ đang đứng thẳng kia. Giang Trần Nhi bị kí©h thí©ɧ ở phía dưới, dịch mật chảy ra càng nhiều, rêи ɾỉ thành tiếng vì sung sướиɠ.

Trần Hiều Nhược muốn làm người kia vui vẻ, rêи ɾỉ, lập tức dùng lưỡi của mình liếʍ hôn. Thấy Giang Trần Nhi càng ra nhiều, không biết qua bao lâu, cô cảm thấy cơ thể Giang Trần Nhi bắt đầu căng cứng lên, liền đẩy nhanh tốc độ. Cơ thể Giang Trần Nhi đã đạt tới đỉnh lập tức căng cứng lên, rồi từ từ hạ xuống.

Trần Hiểu Nhược cười tà nhìn Giang Trần Nhi, hôn lên môi cô, nói:

"Bây giờ chỉ mới bắt đầu, đêm nay còn dài lắm." Giang Trần Nhi lờ mờ nghe, sau đó, liền bị hôn đến ngộp thở. Bị Trần Hiểu Nhược liên tục kí©ɧ ŧìиɧ, làm cô liên tục rêи ɾỉ, dịch mật ra càng ngày càng nhiều.

Khi thấy đã đến lúc thích hợp, Trần Hiều Nhược liền đặt một bàn tay xuống phía dưới. Vuốt ve mân mê như bảo vật, đột nhiên nàng cho một ngón tay miệng cửa hang động bí hiểm kia. Chỉ cảm thấy chật chội, vào sâu chút nữa, phía trước dường như có một tấm lá chắn mỏng manh.

Ngẩng đầu lên nhìn Giang Trần Nhi, Trần Hiểu Nhược hôn nhẹ môi nàng, rồi nói:

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. Hãy để cho tôi chăm sóc cô."

Nói xong Trần Hiểu Nhược liền tăng lực mạnh lên ngón tay. Ngón tay liền đam xuyên qua tấm lá chắn mỏng manh ấy. Giang Trần Nhi liền cảm thấy đau đớn đến phát sắp chết đi, khiến cô chảy nước mắt. Nhưng những giọt nước mắt này, có phải vì đau đớn hay không thì chỉ có cô mới biết.

Trần Hiểu Nhược thấy Giang Trần Nhi đau đớn đến chảy nước mắt, đau lòng, ôm lấy nàng an ủi chấn an. Sau khi thấy Giang Trần Nhi đã thích ứng được, Trần Hiểu Nhược mới bắt đầu chuyển động ngón tay của mình.

Giang Trần Nhi dần cảm thấy cảm giác đau đớn của mình đang được thay thế bằng những đợt sóng tình. Loại cảm giác bứt rứt này, khiến cô cảm thấy khó chịu đến cực điểm, chỉ muốn nhanh chóng được giải thoát khỏi nó.

Không biết Giang Trần Nhi đã chịu bao nhiêu cơn sóng như thế này. Điều duy nhất cô biết bây giờ là, cả người thật mệt mỏi, mà người trên lại liên tục muốn. Làm cô liên tục bị hành hạ, đến khó chịu.

Cuối cùng, vì không chịu nổi, Giang Trần Nhi liền ngất đi. Trần Hiểu Nhược nhìn người vì mệt mà ngủ thϊếp đi trong lòng mình. Chỉ mìm cười, hôn lên trán nàng, cũng ôm người kia ngủ thϊếp đi.