Chương 5

Còn có giường dưới thân, rét lạnh như núi băng.

“Ba ơi, đừng bỏ con lại được không…”

Cô giống như con thú nhỏ sắp chết, nước mắt mông lung lắc đầu, bất lực cầu xin: "Nhưng con không muốn ngủ một mình, ba..."

“Thôi mà, Lạc Lạc.” Lâm Hành hạ quyết tâm, ra lệnh cho cô nằm xuống, xoa xoa lưng cô: “Con không thể ngủ với ba cả đời được.”

Lâm Lạc liều mạng kìm nén nước mắt, hốc mắt phiếm hồng nhìn Lâm Hành, đôi môi nho nhỏ cắn lấy, khẽ phát run.

Lâm Hành suýt nữa mềm lòng, hắn khắc chế, đặt con cáo bông màu nâu mang về bên cạnh gối của Lâm Lạc, cúi người hôn mi tâm của cô, nhẹ nhàng nói với cô đang rưng rưng nước mắt: "Sinh nhật vui vẻ, chúc con khỏe mạnh bình an, bảo bối của ba.”

Tắt đèn, thân ảnh cao lớn rút khỏi phòng nhỏ, đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Bóng tối tràn ngập căn phòng, cơn mưa đêm tàn khốc bên ngoài tràn ngập thế giới nhỏ bé của Lâm Lạc, có vẻ rất tàn bạo.

Cô không dám nhắm mắt, nhắm mắt lại sẽ nghe thấy tiếng khóc quỷ dị lúc xa lúc gần, cô mở to mắt, lại giống như nhìn thấy trên trần nhà có một nữ quỷ áo trắng tóc dài treo ngược, đang trừng mắt nhìn cô cười rầu rĩ.

“Aaaaa!”

Cô không dám thét chói tai, chỉ có thể ôm lấy con cáo bông bên cạnh, sợ tới mức cắn chặt mu bàn tay.

Cô cuộn tròn thành một đoàn, túm lấy chăn hốt hoảng che khuất toàn bộ cơ thể mình.

Không có ánh sáng, không có âm thanh, bốn phía đỉnh đầu có vô số ánh mắt đang nhìn xuống, cô giống như từng tấc từng tấc chìm vào biển sâu đen kịt, ngừng thở, mỗi một giây đều là dày vò.

Cô che đầu nức nở, khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc chịu không nổi, bọc chăn chạy ra cửa phòng.

Lâm Hành một đêm không mộng.

Hắn và người anh thời đại học Giang Hoài Dân dắt tay mở một công ty ngoại thương, trước mắt còn đang trong thời kỳ lập nghiệp của công ty, thường xuyên chạy các loại nghiệp vụ, bôn ba khắp nơi, thời gian ngủ một tuần gần đây chồng lên nhau cũng không tới hai mươi bốn giờ.

Mệt mỏi vô cùng, đêm qua dính giường ngã đầu đã ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, hắn kéo rèm cửa sổ sát đất ra, ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ chiếu cao, phong cảnh cả thành thật tốt, nhất thời tâm trạng sung sướиɠ.

Thay quần áo xong mở cửa phòng ra, đang muốn đến phòng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ nhà mình đêm qua ngủ như thế nào, khóe mắt dư quang thoáng nhìn cửa phòng một đoàn nhô lên, chân hắn bước ra khẩn cấp thu lại, sắc mặt cứng đờ.