Chương 4

Ở Mặc Thành vào cuối tháng 3, khắp thành phố hoa rực rỡ nở rộ, mùa xuân nở rộ, vạn vật đều hân hoan.

Trong đêm đột nhiên sấm sét vang lên, một trận mưa như trút nước đập vào cửa kính ô tô, sương nước mù mịt, Lâm Lạc chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng voan, xuống xe, cô đã được Lâm Hành ôm chặt trong lòng.

Lâm Hành ôm cô từ ga ra vào thang máy, Lâm Lạc mềm nhũn, như một con thú nhỏ nằm gọn trong l*иg ngực ấm áp của hắn.

Khi cửa thang máy mở ra, Lâm Lạc đang ngủ thì bừng tỉnh, dụi dụi mắt, phát hiện trước mắt là ai, cọ vào cổ hơi lạnh của hắn, vui vẻ gọi một tiếng "Ba", cánh tay thon nhỏ không muốn rời xa vòng quanh cổ hắn.

“Ừm, là ba đây.” Trong lòng Lâm Hành phập phồng vi diệu, ôm cô thả nhẹ lên đệm, sao con bé này vẫn nhẹ như lông vũ vậy.

Lâm Lạc ngây thơ hỏi: "Ba, ba từ nơi rất xa về với con sao?”

Lâm Hành đổi cô qua tay trái, một tay ôm cô, móc chìa khóa mở cửa nhà, tự mình thay giày bông: “Không xa lắm, máy bay bay tới đây chỉ ba tiếng thôi con.”

Lâm Lạc ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy trên khuôn mặt kiên nghị mà anh tuấn của Lâm Hành khó nén sự mệt mỏi bôn ba, cô bé ngoan ngoãn vươn ngón tay mượt mà ra, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của hắn, cố gắng giảm bớt sự khó chịu của hắn.

Lâm Hành bật đèn, đặt cô lên giường trong phòng thiếu nhi, khom lưng xoa xoa mũi cô: “Lạc Lạc, đi ngủ thôi con.”

Căn nhà này năm phòng ngủ hai phòng khách, nằm ở trung tâm Mạc thành, tấc đất tấc vàng, mỗi tuần có người làm theo giờ chuyên môn xử lý, nhưng bởi vì Lâm Hành bận rộn sự nghiệp, trở về ở cực ít, Lâm Lạc thì khỏi nói.

Phòng quá lớn, có vẻ trống trải, trong phòng tràn ngập một mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn khác với cuộc sống náo nhiệt của viện dưỡng lão.

Ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đêm mờ mịt, đang mưa lộp bộp, giống như sắp làm điên đảo toàn bộ thành phố.

Tay nhỏ bé lạnh ngắt của Lâm Lạc run rẩy đưa về phía Lâm Hành, áo khoác chính trang màu đen mới tinh của hắn còn chưa kịp thay, bị nắm chặt.

Lâm Lạc cúi đầu nhỏ giọng thỉnh cầu: "Ba.. Con có thể ngủ với ba không? Con sợ…”

Lâm Hành im lặng, xoa đầu của cô: "Lạc Lạc, hôm nay sinh nhật năm tuổi của con đó, đã là đứa trẻ trưởng thành rồi, phải học cách ngủ một mình."

Trái tim Lâm Lạc lập tức trầm xuống khe núi rất sâu, cồng kềnh mà ẩm ướt.

Cô cực kỳ hoảng sợ, cô chưa từng ngủ một mình, hơn nữa chỗ này còn xa lạ như vậy.