Chương 2: Cô còn nhìn nữa
Người phụ nữ sững người trong vài giây.
Mặc dù cô gái trước mặt không thể nói, nhưng cô ấy có đôi mắt dường như biết nói.
Con ngươi rất đen và sáng, đáy mắt trong veo không chút tạp chất, khi cô ấy cười, ánh mắt hơi chuyển động, nụ cười nông cạn chậm rãi tràn ra từ đuôi mắt.
Có một vẻ đẹp rất yên tĩnh, khiến người khác thực sự thoải mái.
Khi xe buýt dừng lại, người phụ nữ trung niên thu hồi tầm mắt, hơi áy náy nói: "Quên đi, cô không phải cố ý" rồi vội vàng lên xe.
Sau khi xe buýt chạy đi, Lữ Nhu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi đến góc đường tiếp tục chờ xe buýt.
Tây Phủ Công Quán là khu biệt thự danh giá nhất Giang Thành, chủ đầu tư đã bỏ ra rất nhiều tiền để mở ra một quần thể biệt thự vườn yên tĩnh như vậy ở trung tâm thành phố, nơi mỗi tấc đất đều đắt đỏ.
Đương nhiên, hồi báo cũng rất đáng kể. Biệt thự đã trở thành trung tâm giàu có và quyền lực hàng đầu ở Giang Thành, nơi có giá nhưng không có thị trường.
Đương nhiên, hồi báo cũng là tương đương khả quan. Tây Phủ Công Quán nghiễm nhiên trở thành Giang Thành cao cấp nhất quyền quý trung tâm, dù ra giá cũng không có người bán.
Lữ Nhu dừng xe ở đây.
Người bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề nhìn thấy cô lập tức đi tới mở cửa cho cô và chào hỏi.
Lữ Nhu lễ phép cảm ơn anh ta, dọc theo đường cây xanh đi vào, và cuối cùng dừng lại trước một sân nhỏ bằng đồng sơn mài.
Sân kiểu Trung Quốc đơn giản và trang nhã, có non bộ, nước chảy, đình viện, hoa lá, khung cảnh nào cũng toát lên bầu không khí quyến rũ của "tôi đắt giá".
Đây là nơi ở của gia đình Nghiêm gia.
Lữ Nhu sở dĩ ở nơi này, là bởi vì mẹ cô trước khi qua đời đã cô giáo phó cho Nghiêm gia chiếu cố.
Cũng lúc ấy cô mới biết được mình đã có hôn ước với Nghiêm Tư Cửu, con trai độc nhất của Nghiêm gia. Chẳng qua hai nhà đã lâu chưa liên lạc nên hôn ước này có hay không cũng khó nói.
Mẹ cô cũng liều mạng thử một lần, không nghĩ tới nhà Nghiêm gia vẫn nguyện ý thủ ước và trực tiếp đưa Lữ Nhu về nhà Nghiêm gia sau khi mẹ cô qua đời.
Cô ở nơi này gần ba năm.
Sau khi đi qua tiền đình hoa viên, mở cửa vào nhà, Lữ Nhu đứng ở lối vào một lúc.
Trong nhà rất yên tĩnh, không có ai chạy ra đón và gọi cô là "tiểu thư" như thường lệ.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà, chú Nghiêm và dì Tịch về nhà cũ thăm các cụ, cho các dì giúp việc nghỉ lễ. Về phần người kia, Lữ Nhu đã không gặp anh kể từ Tết Nguyên đán.
Lục Như bất giác thả lỏng bờ vai, nếu biết trong nhà không có người, có lẽ đã không trở lại lấy quần áo.
Có hai dãy phòng lớn ở phía đông và phía tây của tầng hai, phòng của cô ở phía đông.
Lữ Nhu theo thói quen liếc mắt nhìn cánh cửa đóng ở phía tây trước khi đi về phía phòng của mình.
Vừa bước vào phòng, cô chạy thẳng vào phòng tắm, do buổi chiều uống nhiều nước, vội vàng muốn đi vệ sinh nên không để ý một số chi tiết.
Ví dụ như chiếc váy ngủ dày màu đen không phải của cô trên chiếc ghế đẩu ở cuối giường.
Đẩy cửa phòng tắm ra, Lữ Nhu còn chưa kịp nhìn rõ bên trong, hơi nước từ vòi hoa sen đã phả vào mặt.
Một mùi hương của hoa hồng và muối biển trộn lẫn với hơi thở ẩm nóng.
Đó là mùi sữa tắm quen thuộc của cô.
Có người???
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lữ Nhu ngay lập tức hóa đá và hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông đang quay lưng về phía cô đang lau tóc, nghe được thấy động tĩnh liền quay đầu sang nhìn.
Lục Nhược không kịp thu hồi tầm mắt, trực tiếp đυ.ng phải anh.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Lữ Nhu cảm giác như cả thế giới đều im bặt, bên tai không còn nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập dồn dập.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là cả thế kỷ, cũng có thể chỉ là một giây, Lữ Nhu nghe được Nghiêm Tư Cửu âm thanh không vui: "Còn nhìn?"
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đập vào tai cô, như thể bị sét đánh khiến Lữ Nhu gần như mất trí.
Cô bị doạ đến ngốc, phản ứng chậm hơn rất nhiều, theo bản năng đưa tay lên che mắt, tỏ ý không nhìn.
Thấy vậy, Nghiêm Tư Cửu không biết nên giận hay nên cười, hơi nhướng mày, nhếch đôi môi mỏng, hốc mũi phát ra tiếng cười giễu cợt.
Lữ Nhu run lên ngay lập tức.
“Tôi nói…” Người đàn ông lười nhác kéo dài giọng, phần cuối cao vυ"t, tựa hồ có chút cố ý, “Còn không đi ra ngoài?”
Đầu Lữ Nhu oanh một tiếng, máu dồn thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Cô cũng không biết mình làm sao trốn thoát, khi ý thức lại đã chạy ra ngoài cửa phòng ngủ.
Cô dựa lưng vào tường và che mặt trong sự suy sụp.
Nghiêm Tư Cửu nhìn cánh cửa phòng tắm mở mà không thể nhịn được cười.
Tùy tiện lau tóc vài lần, anh ném khăn tắm đi, lấy khăn tắm quấn quanh hông đi ra khỏi phòng tắm, quả nhiên không thấy người trong phòng.
Nghiêm Tư Cửu nhếch môi, nhặt chiếc áo choàng tắm từ chiếc ghế đẩu ở cuối giường lên và mặc nó một cách nhàn nhã, sau đó hướng về phía ngoài cửa nói: "Mời vào"
Không động tĩnh.
Anh cũng không vội, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã xem điện thoại.
Ngoài cửa im lặng hồi lâu mới có tiếng bước chân sột soạt chậm rãi vang lên.
Nghiêm Tư Cửu nhanh chóng lướt qua các tin nhắn trong nhóm WeChat, khóe môi cong lên một đường cong khó nhận thấy.
Khi nửa cái đầu nhỏ xuất hiện ở cửa, anh nhướng mi, nhìn như cười như không
Lữ Nhu đυ.ng phải tầm mắt của anh, nhịn không được ngón tay nắm chặt khung cửa.
Cô vội nhìn đi chỗ khác, ép mình phải bình tĩnh rồi bước vào phòng.
"Dám xông vào?"
Nghiêm Tư Cửu chậm rãi nói, không có chút bối rối nào sau khi bị người khác bắt gặp sử dụng phòng tắm của người khác, như thể đang ngồi nhàn nhã trong phòng của mình.
Lữ Nhu mím môi, không đáp lại câu hỏi trêu chọc của anh.
Cũng may Nghiêm Tư Cửu không thực sự muốn nghe câu trả lời của cô, anh chỉ liếc nhìn cô sau đó thu hồi tầm mắt, một lần nữa lật qua các tin nhắn trên điện thoại.
Lữ Nhu đứng dựa vào tường một lát, nhìn thấy anh ngồi ở trong phòng không có ý định rời đi, tim đập không bình tĩnh lại được.
Không thể nào, cảm giác tồn tại của người đàn ông này quá mạnh, cho dù anh chỉ ngồi yên ở đó không nhúc nhích, cũng có thể khiến cô cảm thấy như bị kim châm, không thể không nghĩ đến
Cô nghĩ nghĩ, hít một hơi thật sâu, bước từng bước nhỏ đến và đứng cách anh ba bước.
Nghiêm Tư Cửu không đáp lại, và ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, coi cô như không khí.