Chương 1: Không may gặp hoạ lớn

Chương 1-1: Không máy gặp hoạ lớn

Thời tiết ở Giang Thành năm nay có chút khác thường.

Tháng hai trời vẫn ấm áp như mùa xuân, đến áo khoác cũng không cần mặc, áo len mỏng khoác ngoài là đủ, không ngờ mùa xuân thực sự đã đến, ngày đầu tiên của tháng ba tuyết rơi dày đặc. Những cây dã hương ở Khuôn viên phía Nam của Đại học Giang Thành dường như biến thành màu trắng chỉ sau một đêm, những tán cây xanh tươi được bao phủ bởi lớp tuyết trắng lấp lánh, dập tắt mùa xuân tươi mới.

Kỳ thật, Giang Thành ít khi có tuyết vào mùa đông, huống hồ là mùa này. Tháng ba tuyết bay là điều bất thường đối với Lữ Nhu, người từng lớn lên ở miền nam, trong giờ học cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Các sinh viên khác cũng vậy, tâm tư sớm đã không còn ở trong lớp.

Vị Giáo sư khảo cổ học mặc dù đã lớn tuổi, nhưng lại rất lãng mạn, thấy vậy liền tan học trước mười phút, cười nói: “Rượu ngon mới cất một vò, đất nung màu đỏ hỏa lò sẵn kia, cũng đã muộn rồi, tôi mời các em đi cùng nhau đi, chúng ta có thể ăn một cái lẩu nhỏ hay gì đó."

Các sinh viên hoan hô chạy ra phòng học.

“Lữ Nhu, tối nay cùng đi ăn lẩu nhé?” bạn nữ sinh cô quen đến hẹn ăn tối.

Lữ Nhu cười từ chối.

Thấy cô thu dọn ba lô bạn nữ sinh thuận miệng hỏi: “Cậu về nhà à?”

Sau trận mưa tuyết, nhiệt độ giảm mạnh, theo dự báo thời tiết, nhiệt độ sẽ còn xuống thấp trong vài ngày tới, sinh viên địa phương đồng loạt về nhà lấy quần áo dày.

Lữ Nhu dừng một giây mới nhẹ nhàng gật đầu.

Nữ sinh hai tay nắm chặt áo khoác, ghen tị nói: "Ở địa phương thật tốt, lúc nào cũng có thể về nhà."

Lữ Nhu cong khóe môi, nhưng cô không đáp lại.

Dọc theo hướng dã hương đến cổng trường, mặt đất phủ đầy tuyết mới, trắng muốt và đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ bước lên. Lữ Nhu vươn tay bốc một nắm tuyết, xoa xoa trong lòng bàn tay vài cái, tạo thành một quả cầu tuyết tròn nhỏ.

Cô cong cong đôi mắt, nở nụ cười.

Con đường đang được xây dựng gần trạm xe buýt ngoài cổng trường, tuyết trộn lẫn với bùn nên hơi lầy lội. Lữ Nhu mải chơi với quả cầu tuyết nhỏ trong tay mà không chú ý đến con đường phía trước, và vô tình bước vào một vũng bùn.

Lần này, giày của cô không may gặp vạ lớn, nước bẩn bắn tung tóe vào giày của người bên cạnh.

“Ai ui giày của tôi!" người phụ nữ trung niên sợ hãi kêu lên.

Cô ấy đi một đôi giày da màu trắng, vết nước bẩn đặc biệt rõ ràng.

Lữ Nhu phát hiện mình gây ra họa lớn, lập tức luống cuống, không để ý rằng mình vẫn còn đạp lên nước bẩn, vội vàng mở ba lô để lấy khăn giấy cho cô ấy lau.

Người phụ nữ trung niên có chút không kiên nhẫn, không đợi Lữ Nhu tìm được khăn giấy, liền oán trách nói: “Này, cô làm sao vậy? Cô làm bẩn giày của người khác, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói?"

Lữ Nhu lập tức mặt đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa hổ thẹn, vội vàng dừng lại tìm khăn giấy, lấy di động ra đánh chữ "xin lỗi".

“Thực xin lỗi” ba chữ còn chưa đánh xong, không nhận được câu trả lời, người phụ nữ đã tức giận đến cao giọng: “Tôi đang nói với cô, cô không hiểu hay là câm?"

Lữ Nhu hơi hơi hé miệng, có chút trắng bệch cánh môi đóng mở vài cái, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Sự xấu hổ không nói nên lời tràn ngập đôi mắt trong veo như nước.

Vài giây sau, cô nghĩ tới điều gì đó, vội vàng khoa tay múa chân ra hiệu ngôn ngữ của người câm điếc.

【 Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. 】

Người phụ nữ tức giận sửng sốt, một lát sau mới kịp phản ứng hỏi: “A…… Cô không thể nói được?”

Lữ Nhu dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Đều do cô, cô đã không hình thành thói quen sử dụng ngôn ngữ ký hiệu sau một thời gian dài.

Cô đưa điện thoại một lần nữa và yêu cầu người phụ nữ đọc lời xin lỗi trên đó.

Không nghĩ tới, cô là người câm, người phụ nữ lửa giận trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là xấu hổ cùng bất an.

Đây không phải là lần đầu tiên Lữ Nhu gặp phải tình huống này.

Ba năm trước, cô bị tai nạn xe hơi mà mất đi giọng nói, từ đó đến nay cô không nói được, khi mới học ngôn ngữ ký hiệu, cô thường bị hiểu lầm là mất lịch sự. Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cô đã quen với điều đó, và có thể khéo léo giải quyết sự bối rối của đối phương sau khi biết rằng mình không thể nói được.

Lữ Nhu mỉm cười với người phụ nữ, ra hiệu cho cô ấy không cần quan tâm và xin lỗi một cách trịnh trọng lần nữa.