Chương 3: Cô chiếm tiện nghi của tôi

Chương 3: Cô chiếm tiện nghi của tôi

Lữ Nhu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến thêm một bước.

Người đàn ông vẫn không ngước mắt lên.

Lữ Nhu hiểu ý anh nên thỏa hiệp và tiến thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người để anh có thể giơ tay với được.

Lúc này Nghiêm Tư Cửu mới ngước mắt nhìn cô.

Đôi mắt đào hoa, thâm thúy mê người, rõ ràng chỉ đơn giản liếc mắt một cái, lại khiến người ta lầm tưởng là thâm tình, nhịn không được muốn ngã vào.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhịp tim của Lữ Nhu vẫn bị lỡ nhịp trong vài giây. Cô không dám nhìn anh lâu, chạm nhẹ một giây liền quay mặt đi, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi anh xem còn chuyện gì không.

Lữ Nhu khẽ nhíu mày.

Lữ Nhu nhớ tới anh xem không hiểu lắm ngôn ngữ của người câm điếc, cũng không thích cô giao tiếp với anh bằng ngôn ngữ của người câm điếc, anh thà chịu khó đợi cô đánh chữ vào điện thoại di động.

Cô lấy điện thoại di động ra.

【 Anh tại sao lại ở đây? 】

【 Có chuyện gì sao? 】

Nhưng Nghiêm Tư Cửu không xem, ánh mắt không nhanh không chậm lướt trên khuôn mặt cô, ngón tay thon dài của anh không ngừng gõ trên tay vịn bằng gỗ.

Tư thế ngàn nhã, nhưng cảm giác mười phần áp bức.

Anh tựa như có vẻ dễ gần, nụ cười trên môi, nhưng thực ra anh là người tồi tệ nhất, anh đã quen với việc ra lệnh cho người khác.

Lữ Nhu đã bị anh chèn ép đến sắp chết.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí tựa hồ càng ngày càng nặng nề, khó thở.

Lữ Nhu âm thầm hít sâu một hơi, chớp mũi ngửi hương hoa hồng cùng muối biển lưu lại trên người người đàn ông.

Mùi hương trước đây rất quen thuộc, trộn lẫn với hơi nóng từ cơ thể anh, tựa hồ trở nên khác biệt.

Cô dừng lại, sau đó tiến thêm nửa bước, hoàn toàn bước vào lãnh địa của anh.

Khoảng cách giữa hai người giơ tay có thể với tới, mũi chân cơ hồ như muốn chạm vào nhau.

Lữ Nhu giơ di động, ngước mắt lên và nhìn anh cầu xin.

Thấy cô gái chịu thua, Nghiêm Tư Cửu cuối cùng cũng hài lòng, anh liếc nhìn màn hình, bỏ qua câu hỏi đầu tiên, trầm giọng nói: "không có việc gì."

Lữ Nhu nhẹ nhàng thở ra.

Miễn là anh không tìm cô phiền toái là được.

Mặc dù cô không biết tại sao Nghiêm Tư Cửu đột nhiên tắm trong phòng tắm của cô, nhưng do cô bất cẩn không để ý trước khi mở cửa.

Lữ Nhu nghĩ cách khéo léo ám chỉ cho anh, nếu anh không có việc gì thì có thể về phòng, cô muốn đi toilet.

Nhưng trước khi cô có thể sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, Nghiêm Tư Cửu lại nói.

“Nhưng mà, cô không có việc gì chứ?”

Âm thanh lười biếng của người đàn ông, có chút cao, cho dù là lời nói bình thường cũng có thể bị anh dụ hoặc.

Lữ Nhu nhịn không được niết lỗ tai, vội vàng gật đầu.

"Ừ, tôi có chút việc phải làm, anh nên trở về phòng của mình đi."

Cô chớp mắt, thầm biểu đạt sự kháng nghị của mình.

Nghiêm Tư Cửu và cô đối diện với nhau một lúc, ngay khi Lữ Nhu cho rằng anh đã hiểu, anh đột nhiên khom người, giơ tay.

Không chờ Lữ Nhu phản ứng lại, bên má cô liền có một cơn đau truyền đến.

Đôi mắt đào hoa trìu mến của người đàn ông hơi híp lại, ngữ khí ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm——

"Chiếm xong tiện nghi của tôi, còn bày sắc mặt cho tôi xem, có phải quá không nên sao, bé câm?"