Chương 4: Đối kháng

Không vừa mắt.

Dù nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.

Tóc dài hơi quăn, mắt tà bán híp tựa bên thân xe, thấy thế nào cũng chỉ là một tên công tử ăn chơi trác táng. Cung Duy Diệp đi qua đi lại tại cửa công ty quảng cáo, thường liếc nhìn nam nhân đứng cách hắn mười thước. Quả nhiên không phải một tên dễ dàng từ bỏ. Yên tâm đi, Cung Duy Diệp, Tử Phàm chắc chắn sẽ không thích loại người chỉ có cái mặt. Dù tên kia là đối thủ mạnh cũng có sao, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Cùng lúc đó, Phương Diễm chính híp mắt quang minh chính đại quan sát nam nhân cùng gã chung mục đích. Chưa tới mười giây gã đã có kết luận, một nam nhân liên “địch nhân” cũng không xứng. Phương Diễm chẳng đáng cười nhạt, tương đường nhìn chuyển hướng xa xa.

Thông thường trên bước đường thành công của gã, thường gặp phải một hai tên “tôm tép” không đáng để mắt đến, ngay một hiệp cũng trụ không vững. Bề ngoài vô cùng đại chúng hóa, trang phục bình thường tới cực điểm, khi đợi người luôn bất an đi qua đi lại, kia rõ ràng là một kẻ phổ thông, thành thật đến mức ngớ ngẩn. Mặc dù chiều cao cùng thể hình không thua gã, nhưng chỉ dựa vào mỗi điểm này, Phương Diễm cũng không thèm để ý tới, càng không phải bàn tới đối thủ. Kẻ chỉ vài ngày sau sẽ biến mất khỏi tầm nhìn gã, gã cần gì phải để trong lòng.

Trữ Tử Phàm đi ra tiền sảnh, liếc thấy hai nam nhân thần thái khác nhau đứng trước cửa. Cô nhăn mi, chậm rãi đi tới.

“Tử Phàm.” Cung Duy Diệp bước nhanh tới, còn không quên liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thấy gã không hề giống anh đi tới phía tiểu Phàm mà chỉ đứng kia nhìn cô.

“Tử Phàm, em tan tầm rồi à?”

“Vâng, anh Duy Diệp.” Trữ Tử Phàm vẻ mặt khó xử. Có một số việc một khi nói rõ, cô sẽ không thể như trước làm nũng Duy Diệp nữa. Cô thật mong muốn anh có thể mau chóng từ bỏ, trở lại như trước đây là anh trai luôn thương yêu cô, nơi cô vĩnh viễn có thể dựa vào.

“Tử Phàm, cùng về thôi, tối nay em muốn ăn gì?” Anh thấy trong đôi mắt trong sáng kia có một tia khó xử, nhưng chính kiên quyết hạ quyết tâm. Cung Duy Diệp, tuyệt đối không thể chịu thua.

“Xin lỗi anh, Duy Diệp, em đã… đã hẹn khách hàng rồi.”

“Tiểu Phàm… vậy anh đưa em tới đó ba.”

“Không cần, em có thể tự đi.” Trữ Tử Phàm làm bộ không nhìn thấy buồn bã trên mặt anh, đi tới bên đường, gọi một chiếc taxi, cũng không quay lại lên xe đi.

Xin lỗi anh, Duy Diệp, đừng trách em, em cũng không còn cách nào khác. Xin hãy thông cảm cho em, cũng quên em đi, không nên tiếp tục huyễn tưởng nữa. Em chỉ coi anh như anh trai thôi. Em sẽ không bao giờ yêu anh đâu. Xin lỗi…

Taxi cứ vậy cuốn theo bụi mù gào thét mà qua, liên liếc mắt cũng không lưu lại cho anh. Cung Duy Diệp chậm rãi cúi đầu, thu thập tâm đang tan nát. Quay đầu, Phương Diệp sau khi vứt lại cho hắn một cái nhìn lãnh đạm chẳng đáng, cũng chui vào trong xe.

Một tên rất kỳ quái. Cùng anh đứng đây chờ tiểu Phàm nhưng không nói với cô một câu. Mục đích của gã rất rõ ràng, nhưng gã lại không có bất luận hành động gì lại làm cho nghi ngờ, dáng dấp gã như xem kịch vui nhìn bọn họ, quả thực làm anh không hề thoải mái.

Xoay người, anh cũng không tưởng hít khói xe của bất luận kẻ nào nữa.

Cung Duy Diệp, giờ chỉ mới bắt đầu thôi, tình huống càng nan kham hơn còn đang ở phía trước kìa, tuyệt không thể hiện tại từ bỏ. Tử Phàm, em biết không? Suốt hai mươi tám năm qua, nguyện vọng duy nhất của anh cũng chỉ là em.

Tròn một tuần, tên này rốt cuộc đang làm trò gì chứ?

Mỗi ngày đều tới đây báo danh. Tiêu sái xuống xe, sửa sang lại vạt áo, thản nhiên tựa bên cạnh xe, Cung Duy Diệp thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt lấp lánh có thần đằng sau cặp kính râm kia.

Một nam nhân kiên trì như anh, nhưng lại không có bất luận hành động gì, tĩnh tĩnh chờ Tử Phàm tan tầm, chờ nhìn tiết mục nghìn bài như một của bọn họ. Tiểu Phàm luôn luôn có thể đưa ra các lý do bất đồng cự tuyệt lời mời của anh, mà sau khi cô vội vàng rời khỏi đường nhìn của hai người, xe kia cũng ngay giây tiếp theo huyên náo rời đi.

Tựa như ngày hôm nay, tiết mục đồng dạng đã diễn ra lần thứ hai, đương Cung Duy Diệp quay đầu lại, nam nhân mang kính râm đã chui vào xe, khởi động xe.

Muốn đi mạ?

Khi anh kể về gã cho Duy Tuyết, bên kia điện thoại lại bắt đầu mách nước.

Anh, không có việc gì hết. Anh cứ đánh bạo tìm gã nói chuyện, tri kỉ tri bỉ, mới có thể bách chiến bách thắng ma! Em tin tưởng anh nhất định sẽ thành công.

Anh cũng rất muốn tin tưởng chính.

Cung Duy Diệp tráng sĩ đoạn cổ tay hít sâu một hơi, bước tới bên xe, cúi người khẽ gõ lên cửa sổ thủy tinh ám sắc kia.

Phương Diễm hơi dương mi nhìn khuôn mặt tương đối quen thuộc ngoài cửa sổ xe, chính hạ cửa sổ xuống, miễn cưỡng lộ ra nghi hoặc.

“Chúng ta nói chuyện được chứ?”

Trong quán cà phê bốn phía tươi mát, phong cách hiện đại làm quán thêm vẻ trẻ trung, giai điệu dồn dập đâm vào màng tai người nghe. Trên bàn trải một tấm khăn trải bàn hồng nhạt, chén cà phê ấm áp đặt giữa chiếc đia trắng tinh. Đối lập với bầu không khí ấm áp, hai nam nhân đối diện nhìn thẳng vào nhau, hỏa hoa trong ánh mắt bắn khắp nơi.

“Tôi xin tự giới thiệu,” Cung Duy Diệp đầu tiên đánh vỡ cục diện bế tắc. “Tôi là Cung Duy Diệp, là bạn từ nhỏ của Trữ Tử Phàm, có thể coi như anh cô ấy!” Vươn tay, vượt qua bàn, đưa thẳng tới trước mặt gã.

Phương Diễm tháo xuống kính râm có một đôi mắt loan nguyệt mi mục rất đẹp, cánh tay đặt tại trên tay vịn ghế hơi khuỳnh ra, hai ngón tay đặt ở huyệt thái dương, lười biếng đỡ lấy đầu hơi nghiêng, chán nản nhìn nam nhân đối diễn vươn tay, nhẹ giọng thở dài, Gã bảo trì tư thế này vươn tay, lễ phép bắt tay, đôi môi mềm mại phát sinh thanh âm trầm thấp. “Phương Diễm.”

Khẽ nhăn mi, Cung Duy Diệp tức giận phát hiện xem thường cùng không kiên nhẫn của gã. Một gã đáng ghét, thật kiên ngạo. “Phương Diễm tiên sinh phải? Hình như anh đang để ý tiểu Phàm nhà chúng tôi.”

Hơi nhướng mi một độ góc hoàn mĩ, “Tiểu Phàm của nhà anh?”

Gã này thật không đơn giản. Vừa rồi anh cố ý dùng cách nói dễ gây hiểu nhầm như vậy, tưởng muốn tại tình huống không bị phát hiện tận lực kéo gần quan hệ với tiểu Phàm. Xem ra anh đυ.ng phải đối thủ mạnh rồi. “Tiểu Phàm giống như em gái tôi vậy. Nói thế cũng không quá phận ba!”

“Là muốn cường điệu với tôi hai người là thanh mai trúc mã phải không? Vậy thì sao? Quan hệ này có thể cải biến được gì? Tôi chưa bao giờ là người thấy khó mà lui. Còn có, hiện giờ anh khả dĩ gọi như vậy, tôi không có bất luận dị nghị gì, nhưng sau này có kết quả, mong anh khả dĩ tôn trọng thân phận của anh cùng cô ấy, suy nghĩ nên nói như thế nào. Tôi khuyên anh nên bớt tự cao tự đại đi, như vậy mới tốt!”

Cung Duy Diệp chính hoài nghi anh phải dùng bao nhiêu khí lực mới không vỗ bàn đứng dậy. Cái gã ngạo mạn vô lễ trước mắt này quả thật khiếm tấu, cần phải giáo huấn gã một chút. “Kết quả thế nào, Phương tiên sinh tựa hồ rất tự tin.”

“Tôi không ra trận không chuẩn bị, cũng không hội làm việc không có phần thắng.” Bên môi vung lên nụ cười tràn đầy tự tin.

“Có vẻ anh đã quên đây cũng không phải bài tập chỉ cần công thức là có thể tìm được kết quả, cũng không phải chiến dịch dùng phán đoán chủ quan của anh có thể quyết định kết quả. Đây là ái tình anh vô pháp nắm giữ, dù anh có chuẩn bị bao nhiêu, tổn hao tâm tư nhiều thế nào, ai có thể bảo chứng định luật bất thành nhất biến mà không phải hay thay đổi ni?”

“Anh có chơi cổ phiếu mạ?”

“Cổ phiếu?” Cung Duy Diệp có chút buồn bực sao gã lại nói tới việc không chút liên quan.

“Biết gì gọi là thao bàn tay (?) mạ? Dù tha thay đổi trong nháy mắt, âm tình bất định, biểu đồ trong tay ta cũng sẽ chỉ theo phương hướng ta dự định, mặc kệ lên hay xuống, kết quả đều chỉ có một, đó là kiếm tiền, không có lỗ lãi.”

Nhăn mi, chẳng đáng quay đầu, “Thao bàn tay nếu thần kỳ như vậy, sao còn có cơn bão tài chính ni?” Lắc đầu, anh vô ý tương câu truyện càng xa với chủ đề ban đầu. “Quên đi, tôi không muốn cùng anh nói việc này. Tôi chỉ muốn nói Tử Phàm không ngốc, cô ấy sẽ tuyển trạch người tốt nhất, anh tưởng bao nhiêu cũng vô dụng, quyền chủ đạo nằm trong tay cô ấy.”

Phương Diễm đột nhiên hứng thú nhìn chằm chằm nam nhân tướng mạo bình thường trước mặt. “Cung tiên sinh tựa hồ cũng rất tự tin ma!”

“Tiểu Phàm là mộng tưởng suốt đời của tôi, chỉ cần một ngày cô ấy chưa cùng nam nhân khác kết hôn, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.” Trong đôi mắt thâm trầm mang theo chút u buồn đột nhiên xuất hiện tia sáng bất đồng tầm thường, kiên quyết cùng nhiệt lượng như vậy, giống như hỏa diễm.

Kết hôn, suy nghĩ nhiều quá ba! Đôi lông mi phiến phiến nùng nùng tựa như cánh chim, nam nhân trước mắt cố chấp mang theo chút ngu đần quả thực vô cùng hoạt kê. “Mộng tưởng suốt đời a —” cố ý kéo dài thanh âm, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn thẳng vào anh, “mộng tưởng của anh chỉ kết thúc tại ngày cô ấy thành hôn mạ?”

“Nếu như cô ấy thực sự kết hôn cùng người khác, vậy những ngày còn lại trong đời anh phải làm gì? Tự sát mạ? Tuyên ngôn thật mắc cười. Hừ! Nói ra lời này cũng đủ biết anh ấu trĩ thế nào.”

“Để tôi nói cho anh biết, dù cô ấy kết hôn sinh con, dù cô ấy tóc bạc trắng, cũng tuyệt không buông tha lòng tin có được nàng, nếu như liên lời này cũng không nói được, vậy nên thu hồi ái tình ngắn ngủi buồn chán của anh đi thôi. Đừng nên tiếp tục mạnh miệng nữa!”

Phương Diễm mạnh đứng lên, ánh mắt liệp ưng như đuốc không hề báo động trước khóa lấy Cung Duy Diệp. “Cung Duy Diệp, anh đã khơi dậy hứng thú của tôi, tôi tiếp thu khiêu chiến của anh. Trò chơi này tôi sẽ chơi cùng anh, tôi chờ đợi ngày chung kết mộng tưởng của anh. Hi vọng anh đừng nửa đường bỏ chạy để tôi phải thất vọng.”

Cung Duy Diệp bị câu nói mạnh mẽ hữu lực của gã làm kinh ngạc nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác cùng gã bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy sóng triều âm thầm dâng trào trong mắt đối phương.

Trong không gian tĩnh lặng, cơn gió lạnh lùng xẹt qua đường nhìn kiên cường đây đó.

Hảo, nếu như anh xem đây là trò chơi, tôi cũng sẽ cùng anh đấu tới cùng. Kết quả làm sao, cả hai ta sẽ cùng chờ đợi. Vô luận thế nào, tôi luôn giữ vững niềm tin của mình.

Hảo, nếu anh nhận thức trên đời này có tình yêu, anh cho rằng anh có tình yêu, tôi sẽ cùng anh đi tới cuối cùng. Thử dùng cái đầu cằn cỗi, ngu ngốc của anh cải biến kết cục từ lâu tôi đã định ra xem.

Lúc này đây/ Lúc này đây,

Tôi sẽ thắng/ Tôi tuyệt đối sẽ không thua.

Kết quả tan rã trong không vui.

Cung Duy Diệp trọng trọng thở dài.

Tin tức gì cũng không có, còn bị gã kia làm tức điên nữa.

Cái gì chứ! Anh đâu có khiêu chiến gã, để làm chi tự quyết định, còn vẫn không ngừng trách mắng anh. Tên kiêu ngạo kia, Tử Phàm nhất định sẽ không thích mi đâu.

Quan trọng là… khi mười một ngày nghỉ kết thúc, anh sẽ không thể ngày ngày tới đón tiểu Phàm nữa. Tuy cũng không có tiến triển gì, nhưng sau này cơ hội gặp mặt càng ít hơn.

Ai!

Nghĩ lại thử xem, thái độ gần đây của tiểu Phàm với anh, quả thực anh không có nhiều phần thắng.

Ngược lại cái tên tiểu tử thối kia, dáng dấp cả vυ" lấp miệng em, gã rốt cuộc lấy đâu ra lòng tin lớn đến vậy chứ, chỉ sợ là bệnh chung của kẻ có tiền — thiên hạ to lớn, duy ngã độc tôn. Không hiểu gã dùng phương pháp gì giành được tâm của Tiểu Phàm.

Ai, quên đi quên đi, đừng nghĩ nữa, có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra. Tháng sau sinh nhật tiểu Phàm, quà tặng cũng đã chuẩn bị rồi, không biết hiện giờ cô ấy còn muốn không nữa.

Tiểu Phàm, em thật sự có khả năng thích anh mạ?

Tiểu Phàm, tiểu Phàm…

Chợt một mảnh lá cây khô vàng lìa cành chậm rãi rơi xuống.

Đây, là điềm báo gì?