Chương 5: Công chúa cùng hoàng tử

Trữ Tử Phàm chậm rãi xuống cầu thang, tới bên đường, nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng chiếc taxi nào.

Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay. Thảm. Muộn mất rồi. Tiền thưởng a tiền thưởng, sợ rằng mày mọc cánh bay khỏi túi tiền của tao mất.

Không thể nào —

“Bá, bá —” Tiếng còi ô tô truyền tới, Trữ Tử Phàm quay lại liền thấy khuôn mặt tươi cười không xuất hiện suốt tuần vừa rồi, hàm răng trắng bóng chỉnh tề lóe ra quang mang chói mắt.

“Lên xe đi, tôi đưa cô tới. Cô sắp muộn rồi đúng không!”

Trữ Tử Phàm không muốn để ý quay đầu đi, kế tục nóng lòng nhìn xe cộ đi tới đi lui trên đường. Thần a, xin ngài phái một chiếc taxi tới giúp con được không.

“Cô đợi nữa cũng không được đâu, ở đây rất khó bắt xe, giờ muốn đi xe điện ngầm hay tới bến xe bus cũng còn một đoạn nữa, chắc chắn không kịp.” Phương Diễm cố ý nhắc nhở.

Anh ta nói đúng, nhưng… chết tiệt, thật không muốn lên xe của anh ta chút nào hết.

“Còn mười lăm phút nữa thôi.”

Ghê tởm, anh không nhắc tôi cũng biết!

“Mười bốn.”

Đáng chết. Con biết rất khó gọi xe, nhưng hôm nay ngài không thể cho con kỳ tích mạ, ngày mai con nhất định thắp hương cảm ơn ngài có được không?

“Mười ba.”

Cắn môi, Trữ Tử Phàm không cam lòng mở cửa, ngồi vào xe.

“Trữ tiểu thư — ”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“?”

“Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ tôi lên xe anh là tôi có ý gì. Mặc kệ anh họ Phương hay Viên, vĩnh viễn tôi cũng không hứng thú biết, mời anh đừng tiếp tục làm những chuyện nhàm chán nữa.”

“Úc…”

“Anh úc cái gì?”

“Xin hỏi tôi làm chuyện gì mà cô bảo nhàm chán?”

“Anh —”

“Đừng mở miệng to đến vậy, cô không phải người Hàn, như vậy rất phá hư hình tượng.”

“Anh!!”

“Không biết tên của tôi đúng không? Tôi là Phương Diễm, Phương của chuyên gia, Diễm của xinh đẹp. Thế nào, tên cũng không sai ba. Lần sau chắc cô sẽ nhớ kỹ.”

“Hừ!”

“Trữ tiểu thư —”

“Không phải bảo anh đừng nói với tôi mạ? Anh không hiểu tiếng người à?”

“Tôi chỉ định bảo cô chúng ta tới nơi rồi.”

???????? Tới rồi?

Trữ Tử Phàm ngẩng đầu nhìn, quả nhiên xe đang đỗ trước cửa công ty cô.

Nhưng mới được vài phút a.

Đột nhiên cô bỗng cảm thấy muốn ói, vội vàng che lại miệng, cầm lấy túi, vứt lại cho gã mấy bạch nhãn, liều mạng chạy xuống xe.

Tên kia, tên kia dĩ nhiên phóng nhanh đến thế.

Anh cứ nhớ đấy, món nợ lần này sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại. Tiếng giày cao gót chạm vào đá cẩm thành, phát sinh thanh âm thanh thúy.

“Ai, Tử Phàm, hôm nay người kia cũng xuất hiện a.” Bạn tốt Lý Na bưng cà phê đi tới cạnh Trữ Tử Phàm.

“Ai a!” Hai tay một bên gõ bàn phím, một bên trả lời câu hỏi của bạn tốt.

“Cậu còn giả vờ, tớ thấy hết rồi. Hôm nay cậu đi xe của anh ta tới công ty đúng không!”

“Cậu không biết đâu, có nguyên nhân mà.”

“Nguyên nhân gì chứ? Nói cho tớ biết đi, hắc hắc…”

“Đừng cười kinh dị thế được không.”

“Tiêu thất một tuần, tớ cứ tưởng băng sơn của cậu làm anh ta sợ chạy mất rồi chứ, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện, nguyên lai anh ta còn chưa buông tha nha! Cũng khó trách, tiểu Phàm của chúng ta xuất sắc như thế, sao đơn giản như vậy đã buông tha ni!”

“Cậu đang nói gì chứ. Toàn chuyện buồn chán.”

“Buồn chán mạ? Tớ không thấy vậy đâu. Ai, được rồi, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chút gì với anh ta sao? Tớ lại nghĩ anh ta rất được, có cảm giác hoàng tử a. Cậu không thấy toàn bộ đám nữ công ty chúng ta đều để ý anh ta à? Mỗi ngày thấy anh ta chờ cậu trước cửa công ty, cả đám đều như muốn ăn tươi nuốt sống cậu a.”

“Nói vậy cậu cũng giống họ?”

“Sao tớ lại làm thế được chứ, dù gì chúng ta cũng là bạn bè vài chục năm nha. Ách… Chờ ngài chơi chán, cho tiểu nhân mượn chút nha!”

“Đừng nói linh tinh nữa, về chỗ đi. Bị quản lý thấy cậu chết chắc.”

“Uy, anh ta có chỗ nào bất hảo chứ. Lớn lên đẹp trai, còn đi BMW, nhất định rất có tiền, ngày đầu đã tặng cậu bó hoa lớn đến vậy. Uy, rốt cuộc cậu không hài lòng gì chứ.”

“Tớ tối ghét loại phú gia công tử ca như anh ta, cả ngày ngạo mạn, nhất phó duy ngã độc tôn, hừ!”

“Tha thứ nhân gia được nuông chiều từ bé ba! Nói thật đi, không phải cậu đã thích ông anh hàng xóm rồi đấy chứ. Tuy anh ta cũng không sai, nhưng so với hoàng tử, anh ta giống như ăn mày vậy. Bọn họ không phải cùng cấp bậc, hơn nữa tuần vừa rồi anh ta cũng không xuất hiện, chắc không phải từ bỏ rồi chứ.”

“Anh Duy Diệp đâu giống ăn mày, cậu không được nói thế. Hiện giờ đã hết kỳ nghỉ, anh ấy phải đi làm, đương nhiên không thể tới thường xuyên. Hơn nữa, tối trọng yếu đúng tớ chỉ xem anh ấy như anh trai, bọn tớ vĩnh viễn không thể có khả năng. Đừng đoán mò nữa.”

“Hảo hảo hảo, cậu là hoàng hậu mỹ lệ cao ngạo, tớ xem cậu còn kiêu ngạo bao lâu nữa. Người tốt như vậy cậu cũng không muốn, vậy cứ lựa chọn đi, chọn một thái thượng hoàng ấy. Đợi mấy năm nữa cậu nhân lão châu hoàng, xem ai còn muốn cậu nữa. Hạ tràng thiêu tam lấy tứ chính là tùy tiện tìm một kẻ để kết hôn. Hừ, không để ý cậu nữa, cậu cứ tự làm chim cánh cụt đỏm dáng ba!” Lý Na trùng cô bĩu môi, bưng cà phê trở về chỗ ngồi.

Trữ Tử Phàm lè lưỡi trêu bạn tốt, “mụ phù thủy xấu xa, trớ chú cậu không xuất giá được.”

“Cậu —” Lý Na vừa định cãi lại, mắt sắc thấy quản lý mở cửa định đi vào, cuống quýt ngồi trở lại.

“Trữ Tử Phàm, tư liệu ngày mai đưa cho Phương thị cô đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Rồi ạ, thưa quản lý.”

“Tốt, lần này chúng ta nhất định phải ký được hợp đồng này, làm tốt cho bọn họ thấy, nếu có thể có hợp đồng dài hạn của Phương thị, chúng ta không lo lắng gì nữa. Hảo hảo làm, hoa hồng cuối năm phải nhờ lần này đấy.”

“Quản lý, chúng tôi đã rất nỗ lực rồi, đừng gây áp lực nữa.”

“Hảo hảo hảo, tiệc rượu ngày mai tại Phương thị, cô cùng Lý Na đi cùng tôi.”

“Vâng.”

Trở lại chỗ ngồi, Trữ Tử Phàm không ngừng cổ vũ chính, nỗ lực lên! Đã tới lúc thu gặt thành quả rồi, Trữ Tử Phàm, mày tuyệt đối không được thua kẻ khác, mày giỏi nhất. Ân!

“Tiểu Phàm, ở đây, ở đây.” Lý Na hướng Trữ Tử Phàm vẫy tay.

Chậm rãi bước tới, Trữ Tử Phàm dáng dấp thục nữ tới bên cạnh Lý Na mới thở phào nhẹ nhõm. “Mệt chết được. Nếu biết vất vả như vậy tớ đã không tới đây rồi.”

“Oa, tiểu Phàm, cậu mặc vậy đẹp quá. Tớ cũng không nhận ra luôn.”

Một thân lễ phục dạ hội thuần trắng làm nổi bật thân thể thon dài duyên dáng của Trữ Tử Phàm, vạt áo thêu vài lá sen làm cô thêm hoạt bát khả ái. Trời ạ, bộ này tốn một tháng lương của cô, nếu cuối năm không được nhiều tiền thưởng, vậy hố to.

“Đúng rồi, tiểu Phàm, hôm nay cô chắc chắn sẽ thành tâm điểm cho xem. Cô có thấy rất nhiều người đang nhìn phía này không? Có lẽ nhân cơ hội này cô tuyển luôn phu quân tương lai đi.” Tựu liên quản lý cũng bị cô hấp dẫn, trêu chọc cô.

“Mọi người có lầm không vậy, đừng đùa tôi nữa.” Trữ Tử Phàm cong môi, chống nạnh, nhất phó tiểu công chúa tức giận.

Tiệc rượu mỗi năm Phương thị tổ chức tụ tập đông đảo nhân sĩ thương nghiệp, tại đại gia ngươi ngôn ta ngữ khách sáo khen tặng, một nam nhân mặc âu phục hắc sắc vừa bước ra liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Phương Diễm cầm chén rượu trong tay, mỉm cười đi qua đoàn người, trực tiếp tới trước mặt Trữ Tử Phàm.

“Chào cô, Trữ tiểu thư.” Dáng tươi cười lễ phép càng ngày càng sâu sắc, đầy lực mị hoặc.

Trữ Tử Phàm không hờn giận nhăn mi, “Chịu không nổi nữa, sao đi tới đâu cũng gặp anh.” Thiếu chút nữa quên anh ta cũng là công tử ca lắm tiền, tới nơi đây cũng không có gì lạ, cái gì gọi oan gia lộ trạch, giờ cô rốt cuộc được kiến thức.

“Đúng vậy, tôi cũng thấy chúng ta rất có duyên ni.”

“Nghiệt duyên, nhất định là nghiệt duyên!”

“Tiểu Phàm!” Quản lý trách cứ, “Cô đang nói gì vậy? Sao có thể vô lễ với giám đốc đối tác như thế chứ.” Ngược lại nhất phó hiền lạnh, nịnh hót hướng phía Phương Diễm. “Xin lỗi, Phương tổng, tiểu Phàm cô ấy vừa mới vào công ty còn không hiểu phép tắc, ngài đừng trách cô ấy.”

“Cái gì? Anh nói anh ta là —” Lý Na đã bị kinh hách quay sang hỏi quản lý.

“Anh, anh —” Trữ Tử Phàm trợn tròn mắt, bất khả tin tưởng chỉ vào gã.

“Không sao, tôi đã sớm lĩnh giáo vô lễ của Trữ tiểu thư.” Đưa cốc rượu cho bồi bàn, Phương Diễm ưu nhã một tay đặt sau lưng, tay kia vươn ra, thoáng khom người, “Không biết tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư cùng nhảy với tôi bản này hay không?”

“Tôi không — a —” vừa định dõng dạc cự tuyệt, lại bị quản lý đánh vào lưng, người sau mặc kệ cô khóc nháo kêu la, vẻ mặt nịnh nọt cười làm lành, “Đương nhiên rồi, đương nhiên cô ấy nguyện ý, cô ấy chỉ xấu hổ thôi. Ha ha…”

Không khí yên lặng vài giây, Trữ Tử Phàm quay sang một bên, không có ý tứ muốn đáp lễ.

Hắc tuyến trên mặt quản lý bỗng tăng thêm vài sợi. Bất chấp lễ nghi, ông nắm lấy cánh tay Tử Phàm đặt vào bàn tay Phương Diễm, “Ha ha, Phương giám đốc, tiểu Phàm của chúng ta tựu giao cho ngài, cô ấy không rành khiêu vũ, phiền phức ngài chỉ báo cho cô ấy. Ha ha…”

“Uy, sao lại —” vừa quay đầu lại, liền thấy hai đạo ánh mắt sát nhân bắn thẳng tới, Trữ Tử Phàm bất đắc dĩ tương phản kháng chưa kịp xuất khẩu nuốt hồi vào bụng. Cư nhiên muốn cô làm vật hi sinh. Hừ, mấy người nhớ kỹ đấy, tiền thưởng cuối năm tôi phải được phần lớn nhất. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

“Không cam lòng như vậy a!” Phương Diễm cười đưa cô vào trong sàn nhảy, dưới sự chú mục của mọi người, cùng cô nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Ánh sáng tại trong nháy mắt tiêu thất, bốn phía đen kịt chỉ còn lại ánh sáng nhu hòa chiếu vào hai người bọn họ, tại kinh hô cùng cảm thán của đại gia, Phương Diễm dẫn dắt công chúa của gã, bắt đầu giai điệu đầu tiên của vũ hội.

Âm nhạc ôn nhu chậm rãi chảy xung quanh bọn họ, Trữ Tử Phàm khả dĩ cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung tại bọn họ, tại chính giữa vũ hội chỉ có bọn họ, cảm giác khó chịu làm cô cúi đầu.

Sao có thể có loại cảm giác chỉ có trong tiểu thuyết đang chảy trong cơ thể cô.

Mùi nước hoa cổ long từ nam nhân trước mặt bay tới làm cô cảm thấy an tâm. Được trở thành tâm điểm, làm cô lỗi giác mình như công tử và hoàng tử. Nhắm mắt lại, theo gã dẫn dắt, nhẹ nhàng khiêu vũ, cảm giác như đang bước trên mây, không có vũ hội, không có bất cứ ai, chỉ có cô, cùng gã…

Nơi tiếp xúc nóng rực, ôn độ tại lòng bàn tay truyền đạt một loại tình tố không hiểu.

Ngay khi mọi việc đều mỹ hảo cô không muốn mở mắt, bên tai truyền tới nhiệt độ thoang thoảng.

Vương tử đang thì thầm cùng cô.

Gã định nói gì?

Không tự chủ được tim đập nhanh hơn, tựa hồ như đang chờ mong. Đầu vai khẽ tựa vào làm cô mê thất, đợi những lời đường mật lãng mạn tiến vào trong tâm.

“Bộ đồ cô mặc hôm nay rất quê.”