Chương 3: Sẽ không từ bỏ

Trữ Tử Phàm gọi một đĩa tôm, hơn mười xiên thịt dê, mấy món ăn chay, vài lon bia, mỹ mỹ ăn đến no, vuốt vuốt bụng tròn vo, thỏa mãn kêu, “No quá a…”

Cung Duy Diệp trái lại không nói gì, một bên nghe Trữ Tử Phàm cằn nhằn phiền não trong công tác, một bên giúp cô bóc vỏ tôm, nhúng vào đĩa muối chanh, đặt vào trong đĩa của cô, đổ nước sốt lên xiên thịt, nướng trên đĩa than, chín hết toàn bộ mới đưa cho cô. Cho tới nay đều như vậy, mang theo mỉm cười nhợt nhạt, làm những việc “tay chân” này, Trữ Tử Phàm chỉ cần ngồi đợi ăn. Cung Duy Diệp cũng không có bất luận câu oán hận nào hầu hạ công chúa trong lòng anh. Chỉ là hôm nay, nụ cười bên môi anh càng không sâu sắc, có một chút lo lắng cùng phiền não giấu tại trong lòng.

Có chút suy nghĩ trèo lêи đỉиɦ núi, cùng Trữ Tử Phàm thưởng thức cảnh đêm nơi phồn hoa đô thị, nhìn nữ hài hét to sảng khoái, anh ép buộc chính cố lấy dũng khí, “Tử Phàm, anh… anh…”

Trữ Tử Phàm quay đầu lại, “Sao vậy anh Duy Diệp —”

“Anh… Anh…” Cố gắng lên! Cung Duy Diệp, ngươi không nên tới lúc then chốt lại co vòi chứ. Đúng như Duy Tuyết nói, đây cũng chỉ là biểu lộ mà thôi, sẽ không chết người cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa đây là nghĩa vụ của đàn ông.

Chẳng biết vì sao, gã nam nhân ban nãy cho anh cảm giác áp bách rất lớn, bất đồng với những kẻ ăn chơi trác táng theo đuổi tiểu Phàm trước đây, trong mắt gã tựa hồ có chấp nhất cùng nóng bỏng giống anh, nhượng anh cảm thấy phi thường khó chịu. Vốn định để quan hệ của anh cùng tiểu Phàm phát triển từ từ, khả hiện tại — anh quyết định sớm thông báo.

“Tử Phàm, em bao nhiêu tuổi rồi?” Câu hỏi thật ngu ngốc.

Quả nhiên, Trữ Tử Phàm dùng ánh mắt bất mãn nhìn thẳng anh. “Duy Diệp, em bao nhiêu tuổi anh chẳng lẽ còn không biết mạ? Tự dưng hỏi vấn đề ấu trĩ này, hừ, em không quan tâm anh nữa.” Quay đi, nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên, nghiễm nhiên như đang tức giận.

Cung Duy Diệp cười đi lên trước, khẽ nhéo mũi cô, “Anh đúng đang đùa em ni, Tử Phàm của chúng ta đã hai mươi ba ba, đã là phụ nữ rồi.” Anh sao có thể không nhớ tuổi của em, sinh nhật em hàng năm anh đều thay em hướng thiên sứ tuyết cầu phúc, phù hộ em vĩnh viễn mỹ lệ, hạnh phúc.

“Yêu, yêu, yêu, nghe anh nói kìa, giống như ông em ý. Duy Diệp, từ lúc nào anh già vậy chứ?”

“Anh già rồi còn gì, đã 28 rồi, còn có thể không già mạ?” Cung Duy Diệp yên lặng nhìn cô, “Tiểu Phàm, em… có bạn trai chưa?”

“Không có.” Trữ Tử Phàm cầm lấy lan can, nhìn về phía núi xa xa, “Em cũng không muốn có bạn trai, suốt ngày bị người quản, cái này không được cái kia không được, phiền đều phiền đã chết. Em chỉ cần mỗi anh Duy Diệp thôi.” Cô quay lại trùng anh yến nhiên cười, “Anh sẽ vĩnh viễn cưng chiều em, thương yêu em đúng không?”

“Ân? Ân!” Chìm đắm trong nụ cười thiên kiều bá mị của cô, Cung Duy Diệp chợt thất thần. Người đẹp nhất trên thế giới này chính là tiểu Phàm của anh, không ai có thể đẹp bằng cô, đương nhiên anh sẽ dùng cả đời để thương yêu cô, chỉ cần cô nguyện ý cho anh cơ hội này.

“Phải thương em hơn Duy Tuyết nữa!”

“Ân!”

Tương lai Duy Tuyết sẽ tìm được người thương yêu con bé hơn anh, còn em, chính là trân bảo của anh.

“Em biết anh Duy Diệp thương em nhất mà.”

“Tiểu Phàm —”

“Ân?”

Trong đôi mắt trong suốt lóng lánh của cô có ảnh ngược vẻ kiên định của anh.

Cung Duy Diệp, dứt bỏ tự tôn tầm thường đi, lúc này, mày phải nói hết tất cả.

“Anh thích em, tiểu Phàm.”

Lời ấp ủ bao năm cuối cùng cũng nói ra, cũng đâu trắc trở như vẫn nghĩ. Tiểu Phàm, anh rốt cục cũng thổ lộ với em, thanh mai trúc mã hai mươi ba năm cuối cùng cũng có thể thành lưỡng tâm tướng hứa. Tiểu Phàm, em —

Em —

Em vì sao lại cúi đầu, nhăn mày, như có lời khó nói, tiểu Phàm, lẽ nào, lẽ nào em không vui? Tiểu Phàm, đường đột của anh làm em sợ mạ? Anh —

“Xin lỗi.” Thanh âm trong trẻo của cô tại ban đêm vắng vẻ càng thêm rõ ràng. “Duy Diệp, em không muốn kế tục giả vờ như không biết chỉ để vẫn được anh thương yêu sủng ái nữa. Em rất thích anh, nhưng, nhưng… em chỉ có thể xin lỗi anh. Em vẫn, em vẫn chỉ xem anh như anh trai thương em nhất thôi. Ngoại trừ tình cảm gia đình ra, em không còn cảm giác khác nữa. Xin lỗi anh…”

Cuối cùng cũng vẫn là câu xin lỗi mạ!

Anh cảm giác mình như đang từ trên đỉnh núi ngã xuống đáy vực. Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh tiếp đau đớn khi chạm đất.

Xin lỗi, xin lỗi…

Mỗi câu, mỗi từ đều đâm vào tim anh, đau nhức tới chết lặng.

Tiểu Phàm, cuối cùng chúng ta cũng không thể ở bên nhau…

Tiểu Phàm, cuối cùng em cũng không yêu anh…

Cung Duy Diệp, mày quả là một tên đại ngốc tự cho là đúng —

Mẹ, con xin lỗi, tiểu Phàm không thể trở thành con dâu mẹ được, xin lỗi, đều do con vô dụng.

Dù có chuyện gì, anh vẫn chúc em hạnh phúc, Tử Phàm.

“Trời ạ, sao anh ngốc vậy, suy nghĩ gì mà lối mòn thế, anh thật sự là anh trai thông minh luôn đứng đầu các cuộc thi của em hả? IQ 200, EQ 0, em thật không còn gì để nói nữa.”

Cung Duy Diệp mông đầu ngủ cả ngày còn chưa lành vết thương do bị cự tuyết, sáng sớm đã bị điện thoại của em gái oanh tạc mà mệt mỏi rời giường. Thanh âm hữu khí vô lực chậm rãi dật ra, “Duy Tuyết, hình như anh ốm rồi.”

Đêm qua, Cung Duy Diệp không hề tỉnh táo từ trên núi trở về, về tới nơi liền thẳng cẳng tại trên giường, cả ngày liên cơm cũng không đυ.ng vào một miếng, trốn trong chăn càng nghĩ càng khổ sở. Tiểu Phàm, tiểu Phàm của anh, từ giờ sẽ không thể gặp nhau nữa.

“Dù bệnh anh cũng phải dậy ngay. Em mặc kệ, anh phải mau theo đuổi chị tiểu Phàm, nếu chị ý không trở thành chị dâu em, đời này anh cũng đừng mong em gọi anh là anh trai nữa.”

Cung Duy Tuyết bên kia tiếng nói nhưng trung khí mười phần.

“Duy Tuyết —” Anh sao lại, sao lại có em gái như vậy chứ, vậy mà bình thường anh còn thương con bé đến vậy. “Tiểu Phàm không thích anh, em bảo anh phải làm gì chứ?”

“Để em nói cho anh nghe, chị tiểu Phàm không phải không thích anh, chị ấy chỉ là một cô gái thích mơ mộng thôi. Anh không phải con gái nên không hiểu, chị ấy muốn hưởng thụ cảm giác được người theo đuổi, được người phủng trong lòng bàn tay. Lãng mạn! Chính là lãng mạn anh có hiểu không? Chị tiểu Phàm mới bước vào xã hội, vẫn chưa hiểu nhân tâm hiểm ác. Chị ấy chỉ mong muốn có một vị hoàng tử cưỡi bạch mã rất yêu rất yêu chị ấy, không ngừng theo đuổi chị ấy, coi chị ấy như sinh mệnh duy nhất. Chị ấy chỉ mong muốn được theo đuổi thôi, những kẻ đầu gỗ chỉ biết đọc sách như anh sao có thể hiểu được?”

“Đầu, đầu gỗ? Em đang bảo anh à?” Cung Duy Diệp tức giận sát sát mồ hôi trên trán, “Anh cũng làm như vậy còn gì? Anh cũng rất yêu cô ấy, coi cô ấy như sinh mệnh duy nhất, đem cô ấy phủng trong lòng bàn tay, anh chính nghĩ như vậy mà.”

“Vậy anh có nói cho chị ấy biết không?”

“A?”

“Anh từng tặng chị ấy hoa hồng à?”

“Ách…” Một giọt.

“Anh từng đưa chị ấy đi xem biển mạ?”

“Cái này…” Hai giọt.

“Anh từng tặng chị ý giày thủy tinh mạ?”

“Anh…” Ba giọt.

“Anh từng cùng chị ý xem một bộ phim Hàn Quốc chị ý thích mạ?”

“Duy Tuyết…” Mồ hôi trên trán anh có xu thế thành hải dương.

“Chuyện gì cũng chưa từng làm còn dám nói yêu chị tiểu Phàm. Nếu em là chị ấy, em cũng không thích anh.” Cung Duy Tuyết cuối cùng cũng làm ra tổng kết, nhưng là câu nói tối tàn nhất.

Bên kia đoạn thoại thật lâu không truyền tới thanh âm của Cung Duy Diệp, xem ra đúng thụ đả kích không nhỏ. Nếu vậy có thể thức tỉnh ông anh đầu gỗ của cô, cô cũng không ngại gì hết, dù có khó nghe hơn nữa cũng phải nói ra.

“Anh, giờ không còn cái thời đại như của ba mẹ, anh anh em em, tình thâm giấu tâm nữa. Tình cảm của anh đối với chị tiểu Phàm như thế nào, yêu sâu đậm ra sao, anh nhất định phải nói cho chị ấy biết. Không có cô gái nào không thích được tán tỉnh. Chị tiểu Phàm còn trẻ, chị ấy không thích sớm vậy đã bị ràng buộc bởi một người đàn ông. Bởi vậy anh có thể nói thích chị ấy, nói yêu chị ấy, nhưng không được phép tạo áp lực cho chị ấy. Còn nữa, phải thường xuyên mang chị ấy đi chơi, khu giải trí, rạp chiếu phim… Lúc rảnh rỗi có thể đi du ngoạn, như biển chẳng hạn, em bảo chứng chị ý rất thích. Anh cũng có thể bóng gió hỏi đồng nghiệp chị ấy xem chị ấy thích gì, sau đó cho chị ấy bất ngờ, đảm bảo tăng ấn tượng của anh đối với chị ấy ngay. Giờ không phải những năm tám mươi nữa, nam nhân chỉ biết việc nhà phụ nữ sẽ không thích. Giờ phải là lãng mạn! Lãng mạn! Anh hiểu chưa?” Khuyên bảo thấm thía, mong muốn anh trai có thể minh bạch.

“Duy Tuyết, anh cũng muốn làm thế, nhưng cô ấy đã cự tuyệt anh rồi, anh cứ quấn lấy cô ấy như vậy không tốt đâu. Mà cũng có thể, có thể cô ấy đã có người mình thích cũng nên.”

“Giờ anh còn để ý tới mặt mủi hả? Chẳng lẽ di ngôn của mẹ muốn anh kết hôn với chị tiểu Phàm, anh đã quên mạ?”

“Anh không quên. Nhưng mẹ cũng nói không thể nhượng tiểu Phàm thương tâm, nếu anh cứ bám lấy cô ấy như vậy, sợ cô ấy sẽ —”

“Không phải vậy. Anh không được nghĩ như thế. Trên đời này, người có thể mang lại hạnh phúc cho chị tiểu Phàm chỉ có anh thôi. Thử hỏi, ai có thể yêu chị ấy bằng anh. Chị tiểu Phàm còn trẻ, chị ấy không hiểu. Bởi vậy anh nhất định bất năng buông tha, nhất định phải kiên trì. Chỉ anh mới có thể vĩnh viễn không thương tổn chị ấy. Anh, anh sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu chị tiểu Phàm ba!”

“Ân!” Điểm này không cần phải hoài nghi.

“Sở dĩ, anh nhất định, nhất định không được buông tha. Em đợi ngày chị tiểu Phàm về làm dâu nhà ta, dù phải mất thể diện, trở nên vô liêm sỉ, em cũng nhất định, nhất định phải làm cho chị ấy thành vợ anh.

Cảm ơn em, Duy Tuyết, cảm ơn em…

Chỉ là —

“Duy Tuyết, em thực sự chỉ mới mười bảy mạ?”

“Alo?”

“Tử Phàm.”

“Anh Duy Diệp, anh… có khỏe không?”

“Anh vẫn khỏe, Tử Phàm. Anh gọi cho chỉ để cho em biết, dù em có thích anh hay không, anh vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu em. Hơn nữa, anh cũng tuyệt không buông tha cơ hội mang lại hạnh phúc cho em, vì vậy anh sẽ không từ bỏ đâu. Xin lỗi, Duy Tuyết, anh tuyển trạch không làm huynh muội. Hẹn gặp lại.”

“Anh Duy Diệp…”

“Đô, đô…”