Chương 2: Chuyện xưa

Cung Duy Diệp không ngừng đi qua đi lại, căng thẳng vô pháp đứng yên một chỗ.

Anh chờ trước cửa công ty quảng cáo của Trữ Tử Phàm cũng đã được một giờ. Tiểu Phàm chắc cũng sắp tan tầm rồi. Được rồi! Cung Duy Diệp, can đảm lên, chỉ mời tiểu Phàm ra ngoại ô chơi mà thôi, cũng đâu có gì to tát, cô ấy nhất định sẽ đồng ý. Nếu em gái anh yêu thương nhất nhìn thấy anh bây giờ, không biết sẽ lại chê cười anh thế nào đây. Ai! Chính cũng thấy chính rất vô dụng.

Bắt đầu có lác đác người ra cửa, Cung Duy Diệp đứng một bên nhìn Trữ Tử Phàm như tinh linh ranh mãnh cùng đồng nghiệp cười đùa ra khỏi công ty.

Tử Phàm, anh thích em.

Tình cảm anh luôn để trong lòng suốt hai mươi năm mà chưa bao giờ dám nói. Chỉ một mực yên lặng, yên lặng bên cô, ngóng nhìn cô dần lớn lên, ngày càng mỹ lệ, khát vọng của anh cũng càng ngày càng lớn. Tiểu Phàm, em nguyện ý làm vợ anh mạ…

Bọn họ là thanh mai trúc mã, anh lớn hơn tiểu Phàm năm tuổi, quan hệ hai nhà rất tốt, thường xuyên qua lại. Vì vậy, Trữ Tử Phàm hai bím tóc lúc lắc, đôi mắt tròn đen láy hầu như mỗi ngày đều bám lấy anh.

Thời thơ ấu luôn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Anh hay mang tiểu Phàm ra ao bắt tôm, tại bờ sông tìm vỏ ốc, đắp người tuyết cao lớn, trèo cây, bắt chim, nướng khoai, hầu như mỗi góc thôn đều có dấu chân họ, khắp nơi đều ghi dấu những kỷ niệm hạnh phúc.

Đến tuổi tới trường, cả hai vẫn như hình với bóng. Tiểu Phàm thường ôm sách vở, gõ cửa nhà anh, “anh Duy Diệp, em không biết làm bài này, anh giúp em với.” Hai đứa trẻ nghịch ngợm, học xong bài lại trốn ra ngoài chơi, sau đó lại về nhà anh ăn cơm tối. Tối, cả hai lại nằm trên chiếu trong viện đếm sao trên trời. Chậm rãi, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

Sau, em gái đáng yêu của anh sinh ra, nhỏ hơn anh mười một tuổi. Vậy là cả hai lại có thêm cục cưng tối trân ái, luôn làm cả hai vui vẻ.

Người lớn hai nhà thấy cả hai thân thiết cũng vui mừng, quyết định hôn ước cho hai trẻ, Duy Diệp đầu óc đơn giản cũng luôn tưởng cảnh mộng ngọt ngào này.

Cao trung, anh vào trường điểm, đấy là lần đầu bọn họ chia lìa.

Kết thúc kỳ thi vào đại học, về đến nhà anh mới biết, cha anh, một người nông dân hiền lành chăm chỉ, đã qua đời ba tháng trước, trong nhà vì sợ ảnh hưởng tới cuộc thi nên vẫn giấu không cho anh biết. Mẹ anh không chịu nổi cú sốc cũng đổ bệnh.

Cú sốc này đến quá đột ngột, anh quyết định buông tha mộng tưởng vào đại học để chăm nom gia đình.

Ngày giấy báo trúng tuyển gửi về nhà, mẹ anh vô cùng vui mừng. Khi anh nói với đại gia quyết định của mình, người mẹ đau ốm cùng cha mẹ tốt bụng của Tử Phàm dùng chổi đuổi anh về trường. Đến giờ anh còn nhớ rõ đau đớn lúc đó cùng kiên quyết của Trữ bá bá: “Duy Diệp, cháu không cần lo học phí, bác sẽ bỏ ra, dù cho phải đập nồi bán sắt bác cũng sẽ giúp cháu có đủ điều kiện học thành tài. Cháu cứ yên tâm học hành, dù chúng ta chỉ có một miếng cơm, cũng sẽ không để mẹ cháu cùng Duy Tuyết phải chịu đói. Cháu đi học thành tài mới làm tròn chữ hiếu với cha cháu đã chịu khổ cả đời cùng mẹ cháu còn đang nằm trên giường bệnh. Cháu muốn kỳ vọng cha mẹ cháu ký thác cả đời cứ như vậy tan vỡ mạ? Muốn rời khỏi thôn sơn này khó khăn thế nào chẳng lẽ cháu còn không biết? Cháu đã rất vất vả, mới bước được bước đầu tiên giờ lại thối lui, định bỏ dở? Nỗ lực thức đêm đọc sách cũng toàn bộ vứt hết mạ? Duy Diệp, muốn làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa hay làm một anh nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chính cháu phải tự lựa chọn. Tương lai tiểu Phàm có thể trông cậy vào cháu hay không đều phụ thuộc vào quyết định hiện tại của cháu.”

Anh đi, hàm chứa lệ quật cường trở về trường, vừa khổ học vừa làm công, nghỉ đông nghỉ hè cũng không thường trở về. Anh muốn cố gắng kiếm đủ tiền học, không muốn nhờ cậy quá nhiều vào Trữ bá bá, Trữ bá mẫu. Những khi trở về, em gái anh luôn nói: “Trữ gia thường mang một ít đồ dùng cùng đồ ăn tới, nhưng hai bác còn phải ra đồng nên bác gái không thường xuyên ở lâu được. Nhưng chị Tử Phàm ngày nào cũng tới, giặt quần áo, quét tước, hầu hạ mẹ, chị ý làm mọi việc, còn hay cho em quần áo mới.”

Ba năm, tròn ba năm không chê bẩn chê khổ, không hề ngại cực nhọc vất vả, ngay cả con gái ruột cũng chỉ làm được như vậy. Khi anh gần tốt nghiệp đại học, rốt cuộc có thể dùng thành quả chính vất vả cực nhọc báo hiếu mẹ, nhưng bà cũng vô phúc hưởng thụ. Canh giữ bên giường bệnh, nắm chặt lấy tay anh, muốn anh hảo hảo chiếu cố em gái nhỏ tuổi, mà trọng yếu đúng, phải kết hôn với Tử Phàm, bất năng phụ lòng cô. Con người phải biết làm theo lương tâm, dù có chết, cũng tuyệt đối không được thương tâm cô. Thẳng đến khi anh trịnh trọng gật đầu, làm ra hứa hẹn suốt đời, mẹ anh mới rốt cuộc hoàn thành tâm sự nhắm mắt. Từ nay anh cùng em gái sống nương tựa lẫn nhau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh từ bỏ không kế tục học tiếp, làm việc cho một công ty chế tạo thuốc. Nhận được tháng lương đầu tiên, anh đưa tới Trữ gia, mấy năm nay ăn ở cùng học phí của mẹ và em gái đều do phụ mẫu Trữ gia bỏ ra.

Trữ bá bá rất tức giận ném tiền của anh ra ngoài viện. Trữ bá mẫu nhặt lại nhét vào tay anh, “Duy Diệp à, sao cháu còn khách khí với chúng ta như vậy. Trữ bá bá đã sớm coi cháu như người trong gia đình, cháu làm vậy không phải nhượng ông ấy thương tâm mạ? Tiền này cháu cứ giữ lại mà dùng, giờ cháu cứ tiết kiệm, tương lai tiểu Phàm của chúng ta cần phải nhờ cậy vào cháu cả đấy.” Anh cảm động đến rơi lệ thu hồi tiền, lén đưa khế đất mẹ anh lưu lại cho Trữ bá mẫu, đưa qua đưa lại, Trữ bá mẫu đáp ứng giữ giúp anh, lúc này mới vui vẻ cùng ngồi ăn.

Đến mùa thu, Trữ Tử Phàm thi đỗ đại học tại thành phố anh ở, hai người lại thường gặp mặt.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học, tại một công ty quảng cáo trong thành phố tìm được công tác vừa ý, bọn họ lại càng hay gặp mặt.

“Anh, anh không biết bây giờ anh đã bao nhiểu tuổi hả? 28, đúng 28 tuổi, không phải 18 tuổi nữa anh biết không hả. Hai năm nữa anh đã 30 rồi, đủ tiểu chuẩn lão nam nhân. Rốt cuộc tới lúc nào anh mới lấy chị tiểu Phàm về hả? Chậm chạp của anh em nhìn mà tức giận.”

“Anh, anh —”

“Đúng đấy, Duy Diệp, đừng trách bác nói cháu, lớn như vậy rồi cháu còn xấu hổ gì, tiểu Phàm của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, cháu sẽ không muốn nó bị kẻ khác đoạt đi chứ! Nhanh nhẹn lên a, phải mau theo đuổi đi!”

“Việc, việc này —”

“Duy Diệp, nam tử hán đại trượng phu, cháu cùng bác nói rõ, rốt cuộc cháu có thích tiểu Phàm nhà chúng ta không, nếu cháu không thích, chúng ta tuyệt không miễn cưỡng cháu.”

“Bác trai, cháu —”

Ta thế nào có thể không thích tiểu Phàm ni! Đã thích hai mươi năm, ta cũng rất muốn kết hôn với cô ấy.

“Rốt cuộc anh sợ gì chứ?”

“Tiểu Phàm đẹp như thế, lại tốt tính đến vậy, sao cô ấy có thể coi trọng anh —, anh, anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy mạ?”

“Anh, sao anh lại coi thường chính như vậy, anh trai em chính là nam nhân đẹp trai nhất trên đời, anh cũng rất tốt bụng, rất khả ái a. Nhiều năm như vậy, tiền mua phòng ở cũng đủ rồi, anh còn tự ti gì a! Mau nhanh kết hôn a!”

“Anh, anh còn, còn không có —”

“Cái gì? Trời ạ, đừng nói là anh còn chưa ngỏ lời với chị tiểu Phàm nha?”

“Đúng, đúng vậy.”

“Chúa ơi, sao tôi lại có ông anh trai như vậy chứ? Chị tiểu Phàm đã hai mươi ba tuổi, nếu anh không ngỏ lời với chị ấy, sớm muộn chị ấy sẽ bị kẻ khác cướp mất, đến lúc đó em thấy anh liên khóc cũng khóc không ra nước mắt.”

Tiểu Phàm, anh, anh thực sự có thể xứng đôi với em mạ? Em là nữ thần đẹp nhất trên đời, anh chỉ là một kẻ phàm phu, thực sự, thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho em mạ?

“Anh Duy Diệp —” Trữ Tử Phàm thấy Cung Duy Diệp đứng một bên ngây người, cười đi tới trước mặt anh.

“Tiểu Phàm.” Chẳng bao thuở cô đã đứng cạnh anh, trong lúc nhất thời, anh chẳng biết nói gì cho phải.

“Sao anh lại tới đây? Tìm em có việc gì mạ?”

“Anh, anh… không có việc gì. Chúng ta cùng đi ăn tối đi. Bữa nay anh mời.”

“Tốt, quyết định vậy.” Trữ Tử Phàm hài lòng kéo tay anh, vừa đi vừa trò chuyện.

“Anh Duy Diệp, bữa nay phải mời em ra trò đấy, không được tiếc tiền, hôm nay em quyết phải vắt sạch hầu bao của anh.”

“Hảo. Em thích ăn gì cứ gọi.”

“Thịt người thì sao?”

“Cái gì?”

“Ha ha…”

Phía trước bọn họ dừng một chiếc xe con đắt tiền màu trắng bạc, cạnh xe tà dựa một nam nhân một thân tây trang bạch sắc, dáng dấp tiêu sái bất phàm hấp dẫn toàn bộ đường nhìn nữ tính.

Đương hai người đi tới trước mặt, một bó hoa hồng đỏ tươi tại trước mặt cô.

Bốn mắt kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân bó hoa, Phương Diễm cười cười nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, “Trữ Tử Phàm tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Anh là?” Trữ Tử Phàm kinh ngạc hồi tưởng lại nam nhân có chút quen thuộc.

“Nhanh vậy đã quên tôi, cô quả là quý nhân hay quên sự, nửa tháng trước cô còn nợ tôi một lốp xe ni!”

Lốp xe?

Nguyên lai là anh ta! “Sao anh biết tên tôi? Mà sao anh lại ở đây?”

“Tôi muốn tìm tin tức của cô rất dễ. Trữ Tử Phàm, 23 tuổi, chưa kết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học làm việc trong công ty quảng cáo Thiên Lan, cùng đồng sự thuê nhà trọ khu núi phía nam. Cô còn muốn nghe nữa mạ?”

Trữ Tử Phàm không hề sợ hãi hồi trừng đường nhìn nóng rực của nam nhân anh tuấn, “Điều tra đầy đủ vậy, thế nào, muốn tìm tôi đòi lốp xe mạ?”

Nụ cười càng thêm sâu sắc, “Một lốp xe tôi còn mua được, chẳng hay tôi có vinh hạnh được cùng cô dùng một bữa cơm?”

“Rất xin lỗi, tôi có hẹn,” cô kéo qua cánh tay nam nhân bên người, “đi ăn cùng sói, anh nghĩ tôi là kẻ ngu mạ? Còn có, tôi phi thường ghét hoa hồng. Thế nào, chẳng lẽ điều tra của anh không ghi rõ à?”

Cho gã một bạch nhãn, lôi kéo Cung Duy Diệp lướt qua gã, đi về phía trước.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Tiếng nói có chứa từ tính truyền tới bên tai bọn họ. Cung Duy Diệp vô ý thức cảm giác tên nam nhân này không phải kẻ tầm thường. Anh quay đầu lại —

Một đôi mắt mang theo hỏa diễm đang gắt gao nhìn thẳng vào anh.

Kia hẳn phải là hỏa diễm lam sắc, không nóng không lạnh, nhưng cũng vĩnh viễn không ngừng. Địch ý cùng cừu thị rõ rệt từ ánh mắt bọn họ, va chạm, như một loại dây thừng không bao giờ đoạn gắt gao quấn chặt.

Tình địch.

Xem ra hai người bọn họ đều có cùng nhận định. Hai nam nhân cùng một nữ nhân, câu chuyện này sẽ diễn ra thế nào?

Tới tối hậu, mặc kệ thành bại đều phải có một kết quả.

Phương Diễm cười nhạt, trò chơi này, tựa hồ càng ngày càng thú vị.