“Anh Duy Diệp.” Trữ Tử Phàm đi ra khỏi cửa công ty, tới bên cạnh Cung Duy Diệp. “Để anh đợi lâu.”
“Tử Phàm.” Cung Duy Diệp khẽ xoa tóc cô, cảm thụ sợi tóc trượt qua ngón tay, lạnh lẽo làm anh thấy đau lòng. “Bồi anh ăn cơm được chứ? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Không hề nói mời ăn, sẽ không gây cho em bất luận phiền não gì nữa, buông ra áp lực đối với em, cứ thuận theo tự nhiên ba. Tử Phàm, mặc kệ tình nhân hay bằng hữu, anh chỉ muốn thấy em luôn vui vẻ, soi sáng nhân sinh u ám của anh mà thôi.
“Anh Duy Diệp.” Trữ Tử Phàm cảm thấy khác thường của anh, ngưng mắt nhìn đôi mắt u buồn của anh, nhưng không tìm thấy bất luận câu trả lời nào. “Đồng ý, anh Duy Diệp, hôm nay em muốn ăn thật nhiều đấy.”
Khẽ cười, cô kéo tay anh đi về phía trước.
Anh Duy Diệp, xin lỗi, em chỉ biết cự tuyệt anh, nhưng lại quên mất tự tôn của anh, mấy ngày nay, anh nhất định cũng rất khổ sở. Xin lỗi anh, nếu như thế này có thể bồi thường anh, em nguyện ý —
“Tử Phàm —”
Thanh âm này — rất quen thuộc.
Tử Phàm theo tiếng gọi nhìn lại, tim đập không ngừng trong nháy mắt đình chỉ. Hô hấp nhợt nhạt đi qua bên tai, trong mắt chỉ có nam nhân đang chậm rãi đi tới phía cô. Tiếng bước chân trầm trọng như vậy, gõ thẳng vào trái tim cô.
Phương Diễm…
Phương Diễm liếc nhìn nam nhân mặc tây trang. Cung Duy Diệp quay đầu đi. Biểu tình của Tử Phàm — mọi việc đã rõ ràng, không cần bất luận lời nào nữa.
“Tử Phàm.” Phương Diễm đi tới bên cạnh bọn họ, cười nhìn Trữ Tử Phàm, một đôi mắt sắc bén lơ đãng liếc nhìn nam nhân bên cạnh.
Đã một tuần! Tròn một tuần gã nhìn không thấy người này. Việc này đã bao lâu không xảy ra. Nhiệt tình tận lực làm nguội cuối cùng ngoài dự liệu của gã biến thành tưởng niệm, lần đầu gã biết thói quen có thể đáng sợ đến vậy.
Luôn luôn vô ý thức nhìn đồng hồ; luôn là người đầu tiên vừa tan tầm liền lao khỏi văn phòng; trở về căn hộ quạnh quẽ cũng không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia nữa; cởi tây trang, mở ra tủ lạnh trống rỗng, hướng xung quanh vắng vẻ hô to, “Làm thế nào vậy, tủ lạnh không có gì đây này. Mau thay y phục ra ngoài mua thức ăn thôi.” Đáp lại gã chỉ là một mảnh vắng lặng, buồn bã nấu mì ăn, mới phát hiện trên bàn đặt hai bát mì cùng hai đôi đũa; nằm trên chiếc giường gã chưa từng thấy to lớn, cô tịch cùng tưởng niệm ào ào tiến tới đυ.c khoét trái tim gã. Nguyên lai giường này lớn đến vậy. Người kia đi rồi, gã mới nhận ra căn hộ này không còn chút sinh khí.; mỗi sáng ánh ban mai chiếu vào trong phòng, gã mở mắt, từ trên giường bò dậy, dép cũng không đi chạy thẳng tới khách phòng, nhẹ nhàng đẩy ra cửa khép hờ — căn phòng không có ôn độ, không tìm thấy chủ nhân tha. Người kia không có trở về.
Tạo thành thói quen rất đơn giản, nhưng muốn cải biến tập quan sao mà khó vậy. Đương sơ vì sao lại vì anh ta mà đánh vỡ tập quán ở một mình suốt mười năm, đưa anh ta dung nhập trong chính thế giới.
Cung Duy Diệp, một cái tên đã từng không hề có ý nghĩa, hôm nay lúc nào cũng đọng ở bên môi, thậm chí khi kí tên trên tài liệu, “xoát xoát xoát” vài nét bút, vài chữ cứng cáp sôi nổi kia cũng là — Cung Duy Diệp.
Đợi tới sau khi hoàn thành nét bút cuối cùng, gã mới phát hiện chính sai lầm. Trầm mặc nhìn tên nửa ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm, cầm áo vét, lên ô tô chạy tới đây. Chỉ cần không từ bỏ theo đuổi Trữ Tử Phàm, hẳn có thể nhìn thấy anh ta. Chỉ cần tìm thấy Trữ Tử Phàm, sẽ gặp được nam nhân vĩnh viễn nguyện ý ở bên cô.
Quả nhiên gã đoán không sai. Thật xa liền thấy một nam một nữ thân mật đứng bên nhau, còn vừa đi vừa ôm tay. Một cỗ hỏa vô danh liền bốc lên.
Cung Duy Diệp, anh nghĩ tên của anh đúng cùng ai tương liên, anh nghĩ sợi tơ hồng trên ngón áp út của anh sẽ nối với cô ta chắc?
Đừng có nằm mơ!
“Tử Phàm, đã lâu không gặp. Gần đây em có khỏe không?”
“Ân, tốt.” Trữ Tử Phàm buông tay đặt trên cánh tay Cung Duy Diệp, cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay anh rảnh à?”
“Ân, gần đây bận quá, không có thời gian rảnh, nhặt một con chó hoang không nhà về nuôi.”
“Chó hoang?” Trữ Tử Phàm hiếu kỳ khẽ nhíu mi.
Cung Duy Diệp ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt gã.
“Đúng vậy, một con chó hoang bề ngoài rất thông minh, ngoan ngoãn kỳ thực đúng vong ân phụ nghĩa.” Phương Diễm dùng ánh mắt giễu cợt nhìn anh, nhãn thần trao đổi tình tự tưởng niệm.
“Vong, vong ân phụ nghĩa?” Trữ Tử Phàm nghe không hiểu lời gã.
“Không phải vong ân phụ nghĩa là gì. Thấy nó thương cảm, hảo tâm nhặt nó về nuôi, cho nó ăn, cho nó ở, còn thường mang nó ra ngoài chơi, coi như chăm sóc hết mức. Nhưng nó đâu có biết ơn, vừa tìm được nhà mới liền vỗ vỗ cái mông rời đi, liên một chút ý tứ cảm tạ cũng không có. Úc, lúc gần đi còn không quên cắn mạnh anh một cái rốt cuộc báo ân. Ai!”
Tượng như nghe thiên thư, Trữ Tử Phàm biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa, tối hậu bắt được trọng điểm: “Anh bị cắn? Anh đi tiêm phòng chưa? Cắn ở đâu? Còn đau không?”
“Không sao rồi, cũng được một tuần rồi. Quên đi, đừng nhắc tới con chó kia nữa, nghĩ tới đã mất hứng. Cùng ăn cơm đi, coi như an ủi anh luôn, được chứ?” Nụ cười của hoàng tử rực rỡ làm cho không đành lòng cự tuyệt.
“Dù vết thương tốt rồi cũng để em xem xem, nếu anh không để ý lỡ nó…”
Công chúa lo lắng đã rõ ràng đến vậy, rõ ràng tới mức Cung Duy Diệp ở bên cảm giác chính như kẻ dư thừa.
Có chút tình cảm một ngày phát hiện như nước tràn vỡ đê, cuộn trào mãnh liệt, không còn khả năng áp chế.
Trong mắt tràn đầy thân ảnh người kia. Nụ cười tùy ý hoang phí dưới diễm dương, chỉ vì công chúa bên cạnh mà xuất hiện. Anh hèn mọn mong chờ có thể bố thí một chút cho anh.
Suy nghĩ mới buồn cười, dơ bẩn làm sao. Cung Duy Diệp, mày còn muốn chính mất mặt bao nhiêu lần nữa mới cam lòng.
Liều mạng ngăn cản, liều mạng áp lực, cảm giác tưởng niệm vốn không nên có này sinh trưởng như cỏ dại, dù thế nào cũng không diệt trừ được. Khi anh vừa trở về ký túc xá, tiểu Vương cùng phòng ngủ trêu chọc anh, “Cung ca, anh cũng biết trở về à, em còn tưởng anh ở nhà bạn gái vui tới quên cả trời đất chứ!”
Anh chỉ có thể cười khổ. Bạn gái? Những từ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh, tương lai còn có thể xuất hiện?
Tiểu Phàm, tiểu Phàm, anh đã từng vô cùng mong muốn em làm bạn gái anh, đã từng mong muốn một ngày nào đó anh nắm tay em cùng bước lên thảm đỏ, găng tay trắng tinh nắm chặt tay nhau thề nguyện, cuộc đời còn lại gắn bó tướng dựa. Tử Phàm, chỉ tiếc rằng em chưa từng có giấc mộng như anh.
Là cự tuyệt trước đây của em, chính anh bị đả kích quá nhiều, tự tôn của anh cũng bị thương tổn nhiều ít. Chẳng biết từ bao giờ, tình cảm đó đã chậm rãi biến chất, bởi kiên trì của thời gian mà dần dần phai màu, nhàn nhạt, tìm không thấy vị ngọt như ban đầu, chỉ còn là nước tinh khiết.
Tình cảm, trốn tại khe hở chẳng bao giờ tìm thấy.
Phương Diễm, Phương Diễm…
“Để tôi nói cho anh biết, dù cô ấy kết hôn sinh con, dù cô ấy tóc bạc trắng, cũng tuyệt không buông tha lòng tin có được nàng, nếu như liên lời này cũng không nói được, vậy nên thu hồi ái tình ngắn ngủi buồn chán của anh đi thôi.”
“Chúng ta đâu quen biết, sao nghe khẩu khí anh như chúng ta là lão bằng hữu nhận thức đã lâu. Cung Duy Diệp tiên sinh, lần này đúng chuyện ngoài ý muốn, anh nghĩ sau này chúng ta còn cơ hội đơn độc cùng nhau chắc? Cùng anh nói chuyện phiếm quả thực buồn chán tới cực điểm, cảm ơn anh đã cho tôi một kinh lịch không vui vẻ, mong muốn sau này tôi sẽ không phải gặp lại tình huống tương tự nữa.”
“Cung Duy Diệp, nếu anh có suy nghĩ này, vậy sớm cút khỏi cuộc chiến này cho tôi, bởi vì tối hậu anh cũng chỉ có thể là kẻ thua trận thương cảm, tôi không muốn thấy anh dáng vẻ xấu xí khuôn mặt đầy lệ ôm chân cô ấy cầu cô ấy tuyển trạch anh. Nếu không muốn thua đến thương tích đầy mình, hiện tại tựu cút cho tôi.”
“Anh tức giận à? Được rồi, được rồi, tôi không làm vậy nữa, sau này tôi sẽ báo cho anh là được chứ gì? Chỉ cần tiểu Phàm gọi điện thoại hay đồng ý lời mời của tôi, tôi sẽ gọi cho anh, như vậy được rồi chứ!”
“Sở dĩ tôi mới bảo anh thua định rồi, chính sớm chịu thua đi! Nam nhân gì mà một chút tế bào lãng mạn cũng không có, muốn truy được nữ nhân như Trữ Tử Phàm chỉ khi thái dương mọc ở phía tây mới thành hiện thực.”
“Ai nói với anh lần sau, lỡ sau anh không thừa nhận làm thế nào, tựu tối mai, đừng nói nhảm.”
“Cái đồ hạ giá này anh nghĩ tôi hiếm lạ?”
“Nếu tôi không thích cô ấy nữa, anh khả dĩ cũng không thích cô ấy? Tôi không theo đuổi cô ấy nữa, anh cũng có thể từ bỏ chứ?”
“Phải? Vậy nếu tôi muốn anh từ bỏ Trữ Tử Phàm thì sao?”
“Xin lỗi… Tôi hơi mạnh tay, tôi tuyệt đối không có ý muốn đuổi anh đi đâu. Tôi chỉ đúng — có chút tức giận — chuyện ban sáng.”
“Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cô ấy nhiều hơn, trò chơi này cũng sắp kết thúc rồi. Tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi hạnh phúc thế nào.”
Tóc dài hơi xoăn thùy hạ tới vai, lông mày khẽ nhướng, khóe môi cong lên, lúc nào cũng lộ vẻ kiêu ngạo cùng chẳng đáng. Trong đầu cậu chắc chưa bao giờ nghĩ phải “ôn hòa” với kẻ nghèo túng như tôi đúng không. Dùng mọi cách vũ nhục, chửi rủa, thậm chí dùng cả từ chó hoang. Chó hoang vong ân phụ nghĩa, hình dung thật chính xác.
Cậu đến một nụ cười cũng chắng đáng cho tôi, mà tôi không biết từ lúc nào, từng chút đem cậu cất kỹ vào đáy lòng, từ khó chịu dần dần thành hảo cảm, dần dần tâm động, tới giới hạn nhất định, một ngày phải tìm nơi phát tiết, sẽ như núi lửa bạo phát, đốt hết lý trí, hủy diệt tín niệm hai mươi mấy năm, toàn bộ tế bào trong thân thể đều đang kêu gào một câu nói, làm đầu tôi hầu như bạo tạc.
Cũng không thể trở về lúc trước nữa ư? Tiểu Phàm, anh chỉ nguyện yêu em giống như trước đây…
Vì sao rõ ràng ghét tôi đến vậy, chỉ là một tình địch chán ghét tới cực điểm, một nhân vật hèn mọn không đáng để ý tới. Vì sao, vì sao còn cho tôi nhiều ôn nhu đến vậy? Đùa cợt qua điện thoại, vô ý thức bóc hạt dẻ, hầu như mỗi ngày đều hẹn gặp, không hề suy nghĩ bảo tôi tới ở cùng. Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau làm cơm, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau đi dạo, cùng nhau xem phim, cùng nhau… cùng nhau mỗi ngày làm bạn, đếm sao trên trời, ngắm mặt trời mọc. Mỗi sáng mở mắt ra, dung nhan của cậu ở ngay trước mặt, ngay cả hô hấp cũng như cơn gió đầu tiên khẽ lướt qua mặt tôi. Ngay cả vừa mới đánh nhau xong cũng chu đáo giúp tôi bôi thuốc, có chút lấy lòng ngăn cản tôi rời đi.
Phương Diễm, là ôn nhu của cậu đẩy tôi tới bên vách núi vô pháp phản hồi, rơi xuống thâm cốc tìm không thấy bóng người làm bạn, cứ như vậy triệt để thất thủ, ngay cả dũng khí cùng khí lực để gào thét cũng không có.
Lặng yên đặt hai chữ thích cậu dấu thật sâu, cảm tình trầm trọng như vậy, ai có thể chịu đựng.
Cậu là người tôi không thể nói yêu, không thể yêu, không thể công khai đối xử như với tiểu Phàm —
Cung Duy Diệp nhắm mắt, ánh nắng chói chang, nhiệt độ nóng bỏng, đau lòng không biến mất, có thứ gì có thể nói với tôi rằng, tôi có thể — yêu cậu.
Đứng dưới ánh mặt trời vĩnh viễn chỉ có thể là cậu cùng cô ấy, giống như cổ tích, giống trong tiểu thuyết, hình ảnh duy mỹ này đẹp tới mức làm tôi không mở mắt ra được.
Cho dù cả hai chỉ là một đôi vợ chồng bình thường nhất trên đời, nhưng chỉ cần đó là một nam một nữ, đó chính là cố sự được người người chúc phúc.
Mà tôi — nên rời khỏi không phải sao?
Vai phụ đáng thương còn muốn tiếp tục ở trong cố sự này tới bao giờ? Nghiệm chứng ái tình của bọn họ cần nhiều ít gập ghềnh chăng? Nhiệm vụ này, chính sớm kết thúc thôi.
Cung Duy Diệp quay người, đi về phía bóng tối. Nơi này mới là nơi thuộc về tôi, nơi không hề được thế nhân nhớ tới, hai người hãy hoàn thành câu chuyện cổ tích của mình đi.
“Món Ý thì sao? Mùi vị cũng được lắm.” Đối mặt Trữ Tử Phàm, khóe mắt vẫn liếc nhìn nam nhân kia —
Phương Diễm quay đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân đi càng lúc càng xa.
Thất lạc cường liệt tập kích gã. Cung Duy Diệp…
Nữ nhân luôn luôn coi như báu vật, giờ này không hề để ý rời đi. Anh ta làm như vậy đúng có ý gì —
Từ giờ buông tha, từ giờ rời bỏ, từ giờ —
Cự ly vô hình kéo dài làm Phương Diễm không biết phải làm gì, cự ly kia giống như đại biểu khoảng cách bọn họ vô pháp vượt qua, càng xé càng lớn, cuối cùng đúng trời nam đất bắc, tới không được thiên quốc…
Gã không kịp nghĩ gì, vội vã chạy về phía kia.
Nếu cần có một người xóa bỏ cự ly kia, vậy hãy để gã làm.
Nắm lấy tay Cung Duy Diệp, kéo anh về phía chính, “Anh đi đâu?”
Lưng bàn tay là ôn độ nóng rực của gã, hầu như muốn bỏng ngực lạnh giá của anh. Phương Diễm, cậu — “Tôi, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.”
Không bỏ qua được, vô luận anh cố sức thế nào, đều không thể dứt bỏ nắm tay nhìn như lỏng lẻo kia. Anh nhìn thẳng vào mắt gã, trong mắt nam nhân kia chứa gì vậy — cố chấp cùng kiên trì?
Cậu kiên trì cái gì, điều cậu muốn không phải là nữ nhân ở phía sau cậu sao, vì sao không nắm chặt lấy tay cô ấy, không bao giờ buông ra.
Phương Diễm, được rồi, đừng dùng ôn nhu mà cậu chẳng đáng với tôi nữa, tôi không chịu nổi sức nặng của chúng đâu, để chúng ta mỗi người một ngả, từ nay về sau không hề gặp lại.
“Có việc? Anh có việc gì? Nếu đã hẹn tiểu Phàm anh còn có chuyện gì chứ?” Không cho anh nói dối, Phương Diễm hùng hổ nhìn anh.
“Tôi, tôi giờ mới nhớ ra —”
“Đừng có nói bậy, anh nghĩ anh đang lừa ai chứ.”
“Cậu —” Cung Duy Diệp nghi hoặc nhìn gã. “Cậu rốt cuộc muốn thế nào, Phương Diễm? Tôi không cản trở cậu, làm theo ý cậu, như vậy còn chưa được à? Tôi cho hai người cơ hội ở bên nhau, không có kẻ khác xen vào, cậu phải đốt pháo chúc mừng chứ? Vì sao cứ ngăn cản tôi? Cậu có mục đích gì?”
“Ai cần anh cho tôi cơ hội? Cơ hội anh đưa tôi tôi cũng không thèm. Tôi sẽ dùng chính sức mình có được thứ tôi muốn, trò chơi không có đối thủ sẽ mất đi hứng thú.”
“Cậu —”
Phương Diễm, buông tay ra đi! Ôn độ kia đã bắt đầu làm tôi sợ, tôi sợ tôi sẽ tham lam nhiều hơn nữa, du͙© vọиɠ sẽ dần leo thang, từ điểm tiếp xúc cùng cậu khuyếch tán toàn thân.
Cậu biết không, tôi đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt cậu nữa, tôi sợ rằng chỉ nhìn cậu thôi cũng sẽ nhóm lên dục niệm như tro tàn trong lòng tôi, nóng hầm hập.
Cung Duy Diệp cố hết sức cũng không rút được tay đang bị gã nắm chặt, mà ánh mắt bức bách phía trên kia, anh cũng không có dũng khí đối mặt.
Chẳng lẽ cậu phải đẩy tôi tới tuyệt cảnh mới bằng lòng à? Tôi chỉ muốn rời xa cậu cũng không được sao? Nếu cậu biết suy nghĩ ghê tởm của tôi, cậu sẽ — chán ghét buông tay tôi, nhìn tôi khinh bỉ, chửi bới tôi, tuyệt tình bỏ đi — Cậu biết không, tôi thực sự rất sợ, rất sợ một ngày nào đó điều đó sẽ xảy ra.
“Anh Duy Diệp, cùng đi chung đi!” Trữ Tử Phàm khó hiểu nhìn hai người, một tia bất an mọc rễ trong lòng cô, nảy mầm.
Nếu trốn không thoát, vậy hãy coi đây là bữa ăn cuối cùng.
Bỏ qua nhãn thần u buồn phía sau, kiên quyết đặt dấu chấm hết.
Cung Duy Diệp tùy tiện tìm ghế trống ngồi xuống, nhìn xung quanh quán cà phê, khắp nơi những đôi yêu nhau đang khe khẽ chuyện trò.
Điều hòa bên trong chậm rãi đưa tới gió mát, thổi đi tâm tình có chút nóng nảy của anh.
Đã tới tháng năm rồi, lại tới mùa lúa chín, mới đầu tháng mà thời tiết đã rất nóng, cường quang chiếu qua tàng cây sái tại trên bàn. Cung Duy Diệp ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Quần dài phiêu phiêu, diễm dương huyễn lệ, cây xanh tươi mát, những buổi chiều hè, thản nhiên đi tới, nữ hài tử ngọt ngào, thanh thuần tỏa ra sức sống chói mắt.
Kia từng là ước mơ nửa cuộc đời của anh.
Áo sơ mi màu xanh nhạt phối với quần dài màu trắng, tay áo xắn lên, tay cắm túi quần, nam nhân khe khẽ cười.
Đó là ước mơ anh không dám nghĩ tới.
Đến gần, ngừng lại, chỉ cách anh một ô cửa sổ.
Nữ nhân đang nói gì đó cùng nam nhân, lúm đồng tiền như hoa theo ánh sáng chớp động.
Nam nhân đầu tiên khẽ nhíu mày, sau đó tương mặt về phía cô, cúi người, ánh mắt bắn thẳng về phía anh gần trong gang tấc.
Tâm đập rộn ràng theo gió lạnh thổi tới dần dần bình ổn, ánh mắt đuổi theo nam nhân nhưng không hề rời đi.
Cung Duy Diệp biết cửa kính ở đây người bên ngoài không thể thấy được cảnh tượng bên trong, nam nhân ngoài cửa sổ nhìn không thấy anh.
Sở dĩ, anh cũng biết, anh khả dĩ nhìn thật kỹ nam nhân này, khắc sâu tại trong lòng, bù đắp nhân sinh cô tịch sau này.
Nam nhân nhìn phía cửa sổ lấy tay chải chải tóc, nữ nhân vừa cười vừa lắc đầu, nam nhân quay lại nhìn cô.
Tay, lúc nào tự có ý thức, chậm rãi giơ lên, đặt tại trên mặt kính lạnh lẽo.
Ôn nhu vuốt ve, nhẹ nhàng, tạo thành những dấu tay, nhìn thấy rất rõ.
Xuyên qua lớp kính này, rơi tại gò má cậu, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nhượng tôi cảm thụ trơn truột cùng mềm mại nơi đó.
Nam nhân quay đầu, nhìn phía cửa sổ, trong miệng lầm bầm bất mãn.
Ngón tay xoa trên trán cậu, lộ ra chút no đủ, tôi muốn nhấc lên tóc dài trên trán cậu, nhìn thật rõ ràng.
Vân tay hình trăng rằm là tôi vẽ mi cậu, lông mày kiên nghị, còn có thể vì ai mà nhíu mày.
Tại viền mắt của cậu, theo đôi mắt chuyển một vòng. Tôi nhớ kỹ ánh mắt của cậu, quang mang hắc thạch, có hổ phách làm nền. Đáng tiếc, nơi đó chưa từng có bóng dáng tôi.
Cái mũi thẳng, thanh tú, tôi phải làm sao mới vẽ được tha, tiếng hừ ở nơi đó phát sinh, là ký ức nhiều nhất cậu lưu lại cho tôi.
Đầu ngón tay tại trên đôi môi cậu run rẩy vô pháp di động. Tôi tìm không thấy ôn độ của tha, chỉ cảm thấy lạnh lẽo truyền tại trên tay.
Rời ngón tay, Cung Duy Diệp khẽ nghiêng người.
Nâng lên gương mặt cậu, nhắm lại hai mắt, tới gần, khẽ hôn.
Phương Diễm, Phương Diễm… Tôi có thể làm nóng chảy lớp thủy tinh này, đặt lên môi cậu, cảm nhận ôn độ của cậu, cùng tôi dây dưa.
Kiếp này chỉ có nụ hôn này, tôi cũng đã thỏa mãn, dù không chiếm được gì hết, cảm tạ ông trời cho tôi cơ hội này, dùng cách này, cũng là tiếp xúc sâu nhất.
Phương Diễm, môi tôi khẽ chạm lên môi cậu, nói với cậu một câu — “Tôi yêu, cậu.”
Không quan tâm ánh mắt người xung quanh, không quan tâm cậu biết sẽ thế nào, không quan tâm tôi có phải là một kẻ đồng tính đáng thẹn hay không — một lần phóng túng cuối cùng, chỉ lần này thôi, để tôi hôn cậu — thêm một giây.
Phương Diễm thẳng đứng dậy, như có chút suy nghĩ nhìn chính trong kính, đường nhìn chậm rãi chuyển tới một góc không ai biết. Hình như ở nơi nào có gì đó đang chờ gã truy tìm…
“Đi thôi!” Trữ Tử Phàm cắt đứt suy nghĩ của gã.
“Úc!” Tối hậu không giải thích được, gã xoay người, cùng Trữ Tử Phàm ly khai.
Cậu đã ly khai.
Đúng vậy! Thế nào có thể cho tôi thêm một chút. Cậu tuyển trạch ly khai mới là tối chân thực.
Phương Diễm, vĩnh biệt cậu! Yêu không có khả năng, yêu hoang đường vô lý — hãy để nó kết thúc tại đây.
Chúng ta là hai đường thẳng song song trên cùng một con đường, tách ra từ một điểm, phương hướng kéo dài vĩnh viễn tương phản, đi ngược nhau, cho dù địa cầu tròn cũng vĩnh viễn không gặp nhau.
Đã từng có lúc gặp nhau, trở thành tình địch, mà hôm nay, liên điểm này cũng cắt đứt.
Nếu không phải tình địch, chúng ta có thể là gì.
Phương Diễm, nhiều năm sau, chúng ta còn có thể gặp lại?
Sẽ tới đưa cho tôi thϊếp cưới của cậu cùng tiểu Phàm? Tôi sẽ cười mời rượu cậu, chúc cậu hạnh phúc?
Tiểu Phàm, anh sẽ không bám lấy em nữa, tặng hạnh phúc cho em, để em tìm được câu chuyện cổ tích của mình.
Cùng cậu ấy đi mua đồ ăn, cùng làm cơm, cùng dọn dẹp, cùng tản bộ, cùng xem phim, cùng nhau… cùng nhau sớm chiều làm bạn, đếm sao trời, ngắm mặt trời mọc, mà khi mở mắt, khuôn mặt của cậu ấy ở ngay trước mặt em.
Đây là hạnh phúc, hạnh phúc anh muốn vĩnh biệt.
Hồi ức không giữ được, tặng lại cho em.
Sau đó, từ nay trở đi, không gặp lại.
Phương Diễm, ngày mai cậu có thể còn nhớ tới tôi?
Nhớ từng có một tình địch, cùng cậu theo đuổi người cậu yêu nhất?
Chỉ có thể, là tình địch…