Chương 20: Từ bỏ

Mang theo một thân mùi rượu, Phương Diễm vừa mở cửa liền thấy nam nhân ngủ say trên sô pha.

Khuy trên áo ngủ toàn bộ đều mở hết, vạt áo màu trắng rơi trên sô pha. Hai tay khoát lên tay vịn, lộ ra toàn bộ ngực. Ánh sáng nhu hòa khẽ đánh vào da thịt mạch sắc, đỏ ửng như hồng phấn, hai núm mềm mại miễn cưỡng nằm trên bệ hoa hồng, tựa như côn trùng ngủ say theo hô hấp cùng ngủ đông. Cơ thể cường tráng không một vết thương mười phần rắn chắc. Đường nhìn rời xuống, bao vây tại trong quần làm kẻ khác mơ tưởng.

Phương Diễm quay mặt đi, diện vô biểu tình đi về phía toilet.

Tắm xong, mùi rượu toàn bộ biến mất, nam nhân mặc dục bào đi ra. Tận lực không nhìn về phía người kia. Mở tủ lạnh, uống vài cốc nước lạnh, tức giận bị áp chế trong lòng chính vô pháp tiêu tan.

Bị tiếng đóng tủ lạnh giật mình tỉnh giấc, Cung Duy Diệp chậm rãi mở mắt, mê man nhìn xung quanh một lát, ngồi dậy, Phương Diễm đi qua trước mắt anh.

“Úc, cậu về rồi à.” Chưa tỉnh ngủ hẳn bắt chuyện, ngáp một cái thật sâu.

Vốn không định để ý tới, nhưng vừa nghe thấy thanh âm làm gã phiền muộn cả ngày, Phương Diễm dừng bước, xoay người, khói chịu nói: “Anh mệt lắm hả, cư nhiên ngủ trên sô pha.”

“Úc, vốn định chờ cậu, ai biết nằm một chút liền ngủ quên.” Cúi đầu nhìn áo ngủ toàn bộ mở. Quên đi, dù sao cũng sắp ngủ rồi, anh cũng lười cài lại.

“Cũng khó trách được, phải xuất lực mà!” Phương Diễm bão hung nhìn anh, ngữ khí quái gở.

“Xuất lực? Xuất lực gì?” Cung Duy Diệp gãi đầu tự hỏi.

“Tinh lực a! Một người có trách nhiệm với công việc như vậy, dĩ nhiên thời gian làm việc chạy đi hẹn hò. Chuyện trọng yếu lắm đúng không!”

Cung Duy Diệp suy nghĩ, nhớ tới vẻ mặt thất lạc của tiểu Phàm lúc chiều, “Tôi thấy giọng tiểu Phàm có chút khổ sở, sợ cô ấy có chuyện gì.”

“Hừ, anh tưởng sắm vai gì chứ? Đại ca hàng xóm ôn nhu che chở chính tình nhân săn sóc chu đáo?”

Cậu ta đang tức giận? Vì sao chứ? Chẳng lẽ bởi trước đó không báo cho cậu ta biết?

Cung Duy Diệp cười nói: “Ai, Phương Diễm, cậu cũng mấy lần hẹn tiểu Phàm không báo cho tôi biết còn gì, tôi cũng chỉ mới phạm quy một lần cậu đã tức giận. Được rồi được rồi, tôi thừa nhận lần này tôi sai, lần sau tôi nhất định nhớ kỹ —”

“Đừng quá đề cao chính! Hừ, dù sau lưng tôi anh có làm gì lén lút, anh nghĩ anh có thể cải biến được gì? Trữ Tử Phàm đã định trước là của tôi, mặc kệ anh nghĩ thế nào, lần này anh thua chắc rồi.”

Vừa nghe thấy anh ta cùng Trữ Tử Phàm ở bên nhau, toàn bộ tâm tình mong chờ cả ngày đều bị phá hư. Tức giận tích tụ còn chưa kịp bạo phát, người này dĩ nhiên — còn giúp nữ nhân kia hẹn chính.

Hừ, mày đần quá đấy, Phương Diễm, rốt cuộc mày đang mong chờ gì chứ!

Thời gian ở bên anh ta? Những thứ này đại biểu gì chứ.

Tại trong lòng anh ta, ngoài Trữ Tử Phàm ra còn có thể chứa được thứ gì?

Cùng nhau chế tạo hồi ức? Lưu lại những hồi ức đó có ý nghĩa quỷ gì đâu.

Phương Diễm, đừng ngu ngốc nữa, đừng ngu ngốc nữa…

Nụ cười thu hồi tại khóe môi, Cung Duy Diệp cúi đầu.

Đúng vậy, thua rồi, anh đã thua.

Khuôn mặt vì kẻ khác mà tràn ngập u buồn, câu nói “nếu như người em thích là anh thì tốt biết bao”, đôi mắt tràn đầy bi thương, tất cả tất cả, chẳng lẽ còn chưa đủ nói cho anh, anh đã thua?

Cậu đã thắng, lẽ nào còn chưa đủ? Vì sao còn muốn chà đạp tự tôn của tôi. Chúng ta đều không phải — bằng hữu?

“Tôi đi ngủ trước.” Từ trên sô pha đứng lên, Cung Duy Diệp diện vô biểu tình đi về phòng mình.

“Thế nào, không có lời nào để nói nữa? Nữ nhân khát vọng đã lâu sắp sửa bị kẻ khác cướp mất, sở dĩ nắm chắc cơ hội cuối cùng, xem có thể nếm thử một lần không, kiếm chút lợi phải? Đây là ái tình của anh đúng không?”

Cung Duy Diệp mạnh quay đầu lại, nổi giận đùng đùng nhìn gã. “Cậu đang nói linh tinh gì vậy! Cậu đang sỉ nhục tiểu Phàm đấy!”

“Tức giận đến vậy? Bị tôi nói trúng rồi phải? Cung Duy Diệp, giờ anh thỏa mãn rồi chứ? Vị đạo của cô ta thế nào, có thể để anh đạt được cao trào chứ? Úc, đúng rồi, cô ta chắc là xử nữ không? Anh kiếm được còn gì, anh —”

“Rầm”

Một trọng quyền không chút lưu tình đánh thẳng vào mặt Phương Diễm, thân thể mất trọng tâm ngã trên mặt đất.

Thật sự mạnh tay. Sát sát vết máu nơi khóe môi bị răng phá rách, gã ngẩng đầu —

Đã bao lâu không thấy vẻ mặt giận dữ kia nhỉ? Cô ta quả nhiên có thể làm anh lộ ra mọi biểu tình. Vị trí của cô ta đối với anh, sợ rằng cả đời này không ai có thể vượt qua.

“Phương Diễm, miệng sạch sẽ chút đi, mặc kệ cậu có thích cô ấy hay không, tôi cũng không cho phép cậu sỉ nhục cô ấy như vậy. Thuần khiết của tiểu Phàm loại người có ý nghĩ dơ bẩn như cậu vĩnh viễn cũng không thể lý giải.”

Ý nghĩ dơ bẩn? Hừ, ý nghĩ của tôi đích thực dơ bẩn. Cung Duy Diệp, anh còn chưa gặp phải chuyện dơ bẩn hơn đâu!

“Cô ta thuần khiết hay không cũng không tới lượt anh nói. Anh là gì của cô ta chứ? Sắm vai đại ca còn chưa đủ à? Tôi thực sự ghét thấy anh nhắc tới cô ta tựu mở cờ trong bụng, ác tâm kinh!” Vừa dứt lời, Phương Diễm xông lên trước, giáng xuống một quyền.

Đảo người về phía sau vài bước, đỡ lấy tường mới có thể đứng vững, Cung Duy Diệp đứng thẳng thân thể, cùng gã trợn mắt nhìn nhau.

Dưới ánh sáng mờ ảo, bầu không khí giương cung bạt kiếm quanh quẩn hai người, đôi mắt hàn nhược băng hồ chợt dâng lên kinh đào hãi lãng mãnh liệt.

Oán hận áp lực hồi lâu trong nháy mắt bạo phát.

Cung Duy Diệp thẳng thắn cởi ra áo ngủ, ném mạnh xuống đất. “Tên khốn này —”

Không cần dùng nhiều ngôn ngữ, nam nhân đánh nhau từ trước tới giờ chưa từng tận lực tìm hiểu lý do, chỉ cần một cái liếc nhìn khó chịu, một va chạm nóng nảy, quyền cước sắc bén sẽ lập tức cùng kiêu ngạo triển lộ.

Bụng của Phương Diễm đã trúng một trọng quyền, không chịu yếu kém vung khuỷu tay đánh vào mặt Cung Duy Diệp. Anh vừa ngã xuống lập tức đưa chân đảo qua làm gã cũng ngã xuống đất.

Đánh nhau chừng mười phút, từ phòng khách tới phòng ngủ, hai người tựa hồ đều kiệt sức, trên mặt, trên người xuất hiện rất nhiều vết bầm tím ở nơi dễ thấy.

Không nghĩ tới, Phương Diễm giẫm lên dây lưng áo ngủ, bị vấp một chút, Cung Duy Diệp nắm lấy cơ hội, mãnh phác tới, một tay đẩy hai người ngã lên giường.

Nắm lấy hai tay của gã giơ lên đầu, không ngừng thở phì phò điều chỉnh hô hấp, hai mắt cừu hận nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Anh hận không thể, hận không thể —

Tóc quăn hãn thấp hơi bết lại, hai mắt nhìn thẳng anh hơi khép, không ngừng lộ vẻ oán hận, một tầng hơi nước mông lung che khuất mắt gã, thấy không rõ bảo thạch hổ phách mỹ lệ kia.

Đôi môi trơn bóng khẽ mở ra thở dốc, nhưng không phát âm thanh, trong hàm răng bán lộ dấu lưỡi hồng kiều diễm, như ẩn như hiện, làm mặt hồ tĩnh lặng trong lòng anh chợt dâng trào.

Không khí thấp nhiệt, có chút khó chịu, dục bào trên thân nam nhân hầu như mở hẳn, lộ ra bộ ngực trắng nõm nhiễm mồ hôi, dưới ánh đèn mờ ảo tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Ma sát — đυ.ng chạm vô ý, hô hấp mang tới ma sát cơ thể, chợt làm thân thể anh có cảm giác khác thường.

Xúc cảm nóng bỏng mà vui sướиɠ, khiến anh khát vọng càng nhiều tiếp xúc.

Hô hấp của Phương Diễm phun trên mặt anh, giống chất xúc tác, làm huyết mạch căng phồng.

Phương Diễm, Phương Diễm…

Nhìn chăm chú người dưới thân, anh cũng di không ra đường nhìn, thân thể bị đính chặt, muốn cúi xuống.

Tôi muốn, tôi muốn —

Cung Duy Diệp vô ý thức chậm rãi cúi xuống.

10 cm, cự ly dần dần kéo lại —

Trong đầu anh có tiếng gì đó nổ tung, tựa như bị sét đánh trúng, dừng lại toàn bộ động tác.

Anh hầu như không tin nhìn Phương Diễm đang dùng đường nhìn đồng dạng nóng bỏng nhìn anh —

Cung Duy Diệp, mày định làm gì, rốt cuộc mày định làm gì!

Mày điên rồi hả? Mày cư nhiên đúng —

Gã là nam nhân, là nam nhân giống mày, lẽ nào mày đã quên?

Nam nhân này là tình địch của mày, một giây trước cả hai còn đang vì một nữ nhân đánh nhau, sao mày có thể quên được chứ.

Rốt cuộc mày đang làm gì hả?

Anh mạnh đứng dậy, bỏ chạy ra cửa phòng ngủ.

Phương Diễm không nói gì nhìn trần nhà cao cao, nhãn thần chỗ trống không tìm ra tiêu cự chính xác.

Giơ lên cánh tay che lại hai mắt, đôi môi hé mở thủy chung không phát ra thanh âm.

Phương Diễm, mày tưởng anh ta muốn làm gì? Chờ mong anh ta làm gì?

Khuôn mặt quật cường, phẫn hận kia, gã đang mong chờ tha cúi xuống.

Mày điên rồi mạ? Cư nhiên mong anh ta hôn mày, thậm chí muốn lấy tay kéo đầu anh ta xuống.

Đây là — thích ?

Mỗi ngày vừa tan tầm liền vội vàng về nhà, là vì anh ta; vừa về đến nhà liền chuẩn bị bữa tối, là vì anh ta; không tập trung làm việc, là vì anh ta; cùng anh ta làm việc nhà, cũng vì anh ta.

Phương Diễm, thì ra mày đã yêu người đó.

Là nam nhân thì sao? Là nam nhân sẽ không thể yêu?

Đau nhức trong tim nhưng liên tục giãy dụa, trong nháy mắt anh bỏ chạy, trống rỗng thật lớn tượng như thủy triều cuộn trào mãnh liệt bao phủ toàn bộ gã.

Hiện tại khắc chế còn có thể? Tâm đã mất đi, thật sự có thể tìm trở về, đặt lại vào vị trí ban đầu, không hề vì anh ta mà đau lòng nữa?

Duy Diệp, Duy Diệp…

Ngay cả gọi tên anh mà tim tôi cũng đau đớn, cảm giác như kim châm đâm vào thân thể, đau nhức vô pháp không để ý, lúc nào cũng đau đớn.

Duy Diệp, có thể nào, anh cũng yêu tôi không?

“Đông —”

Tiếng đóng cửa mạnh mẽ nhượng Phương Diễm từ trong trầm tư hoàng hồn. Đây là —

Gã cuống quýt chạy về phía khách phòng, bên trong trống rỗng không có bất luận bóng dáng ai. Gã không kịp đi dép, mở cửa chỉ thấy Cung Duy Diệp vừa đi xuống cầu thang vừa mặc áo sơ mi.

“Cung Duy Diệp!” Song song hét gọi, Cung Duy Diệp cấp tốc chạy xuống cầu thang, tại hành lang chặn lại nam nhân, nắm chặt tay anh, kéo anh về phía tường, vươn hai tay, đưa anh nhốt tại chính giữa.

Cung Duy Diệp không nghĩ tới gã lại làm như vậy, kinh ngạc nhìn gã một hồi, sau đó quay đầu đi, không muốn nhìn thẳng vào gã.

“Anh định làm gì?” Phương Diễm tức giận trách cứ, hoàn toàn không để ý tới dục bào mở ra cùng chân không đi dép.

Cung Duy Diệp khẽ cau mày, buông xuống mi mắt, ngữ khí kiên định nói: “Tôi trở về ký túc xá ngủ được rồi. Giờ đã muộn, mai tôi trở lại thu dọn đồ đạc.”

“Anh đang nói cái quái gì thế hả? Tôi cho anh rời khỏi đây chắc?” Phương Diễm nộ bất khả ác nhìn chằm chằm anh.

“Tôi cần phải đi, đã quấy rối lâu rồi.”

Nhượng tôi đi đi, Phương Diễm. Đừng ngăn cản tôi nữa. Tôi biếи ŧɦái, điên rồ như vậy, sao có thể được phép ở bên cậu.

Nếu cậu biết tôi muốn làm những chuyện như vậy với cậu, cái suy nghĩ tà ác, dơ bẩn sản sinh trong nháy mắt kia thì, cậu nhất định sẽ chửi mắng đuổi tôi khỏi đây.

Xin lỗi… Phương Diễm, tôi thật sự không biết rốt cuộc tôi làm sao vậy, sao có thể sản sinh ý niệm đê tiện này trong đầu chứ. Tôi bị chính làm cho hồ đồ, cũng bị chính hách điên rồi.

Tôi sợ nếu tôi vẫn ở lại đây, không biết tôi còn có thể làm ra chuyện đáng sợ thế nào nữa.

“Câm miệng lại cho tôi.” Kéo tay anh, đi lên cầu thang, hầu như đúng nửa kéo mới đưa trở về phòng.

Đưa anh an trí tại trên sô pha, Phương Diễm đi lấy hòm thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc giúp anh.

Cung Duy Diệp tĩnh tĩnh ngồi mặc kệ gã loay hoay, không dám nhìn gã, vẫn cúi đầu yên lặng không nói lời nào.

Thời gian giữa chúng ta chạy trốn nhanh như vậy, ngón tay khe khẽ kia tôi còn chưa kịp cảm thấy ôn độ, đã bị cảm giác lạnh lõe làm tỉnh lại. Phương Diễm… đừng ôn nhu với tôi như vậy, ôn nhu kia không nên thuộc về tôi, vĩnh viễn cũng không nên.

Cậu cũng biết tiểu Phàm đã yêu cậu, trò chơi này, đã định trước cậu là người thắng cuộc.

Tôi ngây ngốc cho rằng có thể chen vào giữa thay đổi điều gì đó, kết cục chỉ còn lại thất bại cùng bi ai.

Quên đi, cũng tới lúc từ bỏ rồi, thanh mai trúc mã cũng chỉ là hồi ức, không thể viết tiếp hạnh phúc sau này, mãi mãi đã trở thành giấc mộng không bao giờ thành hiện thực…

Phương Diễm, cậu sẽ tốt với cô ấy đúng không, cậu sẽ yêu thương cô ấy đúng không. Một cô gái lương thiện như vậy, cậu nhất định sẽ yêu thương cô ấy.

Cậu hãy yêu cô ấy, đừng… tốt với tôi nữa.

“Xin lỗi…”

Anh vừa nghe thấy gì? Tên kia, tên nam nhân kiêu ngạo kia vừa mới xin lỗi anh?

“Tôi hơi mạnh tay, nhưng tôi tuyệt đối không có ý đuổi anh đi. Tôi chỉ đúng — có chút tức giận — chuyện ban sáng.”

Quả nhiên, bởi vì tôi hẹn tiểu Phàm nên cậu tức giận, đúng không?

Cung Duy Diệp, mày mong đợi gì chứ, đương nhiên phải như vậy rồi, nhưng vì sao nghe cậu ta nói vậy liền thấy đau đớn, xuất hiện vội vàng như vậy, vô pháp ngăn cản.

Hoàng tử cùng công chúa, đã sắp sửa tới kết thúc “mãi mãi hạnh phúc”.

Kẻ đóng vai phụ như mày cũng nên sớm biến mất thôi.

Rời khỏi thôi. Đây là sân khấu của bọn họ, đâu có chỗ nào tiếp nhận mày, chẳng lẽ còn thương cảm cố bám chặt lấy để rước thêm nhục nhã?

“Sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa. “Cung Duy Diệp miễn cưỡng cười nói. “Cậu không cần vì việc này mà tức giận nữa Tôi — xin lỗi, kỳ thực cao ốc sau ký túc xá đã sớm hoàn thành rồi, là tôi quá ích kỷ, cứ ở đây không chịu đi. Phương Diễm, làm phiền cậu lâu như vậy, thực sự không có ý tứ. Ngày mai tôi sẽ chuyển ra.”

Phương Diễm ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, “Tôi nói rồi, anh không cần đi, tôi sẽ không đuổi anh đi, anh cứ ở đây, tôi — tôi sẽ không tùy tiện nổi giận với anh nữa.”

“Không cần, cảm ơn. Tôi thật sự phải đi.”

“Anh —” Phương Diễm cúi đầu, mặc cho tức giận chạy mọi ngõ ngách trong cơ thể. Ném bông băng trong tay, “Tùy anh!” Vung tay, xoay người về chính phòng.

Lúc này Cung Duy Diệp mới dám ngẩng đầu, nhìn cửa phòng bị gã lực mạnh đóng lại.

Như vậy là đủ rồi. Từ giờ cánh cửa giữa hai chúng ta sẽ vĩnh viễn đóng chặt, bi ai vô pháp mở ra, cứ để tha hiện tại đình chỉ.

Đến không được thế giới đây đó, để chúng ta rời xa nhau, liên tâm cũng rời xa!

Không còn tái kiến nữa, đúng một loại giải thoát vui vẻ. Rời xa thế giới của cậu, từng chút từng chút xóa bỏ hình bóng cậu. Chìa khóa kia vĩnh viễn không thuộc về tôi, cũng đã tới lúc phải trả lại nó. Cung Duy Diệp, nơi xa hoa hoàn mỹ này, đáng tiếc, mày vĩnh viễn không thể trở thành chủ nhân nơi đây.

Tình cảm đáng xấu hổ kia sẽ không còn sinh sôi dưới ánh mặt trời, chết khô tại trong nội tâm âm u, bị chôn cất một cách đáng thương.

Quên hết thời gian ở bên nhau, giấc mộng kia đã bị tan nát, khi tỉnh lại vĩnh viễn không thể nhớ nổi, dù chỉ một khoảnh khắc.

Phương Diễm, xin lỗi, tôi trả lại tiểu Phàm cho cậu.

Không hề tranh giành, không hề đoạt lấy, thứ không thuộc về tôi, tôi hẳn nên cười buông tay. Yêu cô ấy cả phần của tôi nữa, từ nay về sau làm cô ấy luôn luôn vui vẻ, người đó không thể là tôi, chỉ có cậu thôi.

Mỗi ngày mỗi ngày cùng cô ấy, nghe cô ấy nói liên tục cũng không phiền chán; trời lạnh nhớ kỹ giúp cô ấy mặc thêm áo; trời mưa nhớ dù ướt đẫm toàn thân cũng mang dù cho cô ấy; cô ấy bị đau chân nhớ cõng cô ấy, cho dù mệt đến người đầy mồ hôi cũng không nói một lời; khi sinh bệnh thì chỉ uống chút dược; khi cô ấy có chuyện vui sẽ không quản tăng ca khổ cực, chạy tới chuẩn bị tiệc mừng cho cô ấy; cô ấy muốn ăn gì sẽ đạp xe vài giờ đi mua, sau đó thở hồng hộc đứng ở trước mặt cô ấy, lấy ra đồ ăn để trong ngực vì sợ bị lạnh nguội.

Phương Diễm, thay tôi đối xử tốt với cô ấy, nhất định phải làm cô ấy hạnh phúc.

Phương Diễm, xin cậu, cũng phải hạnh phúc.

Sáng sớm ngủ dậy, rửa mặt chải đầu xong, chạy ra ngoài mua bữa sáng kiểu Trung Quốc đặt lên bàn, còn đặc biệt luộc hai quả trứng, Phương Diễm cuối cùng mới ngồi xuống nghỉ một lát.

Tên kia, hô to mình là người Trung Quốc, không quen buổi sáng ăn bánh mì, uống sữa kiểu Châu Âu, nhìn anh ta lần trước ăn miếng thịt bò có vẻ không đủ, Phương Diễm chu đáo tựu lưu ý tới.

Như vậy, anh ta sẽ thỏa mãn chứ?

Có tiếng cửa phòng mở, Phương Diễm đứng dậy chờ anh đi ra.

Dẫn theo hành lý ra ngoài phòng, Cung Duy Diệp nhìn bữa sáng trên bàn, có chút thất thần.

Phương Diễm nhíu mày nhìn hành lý của anh, tận lực bình thản nói: “Ăn sáng đã.”

“Úc! Không được, tôi ra ngoài kia mua được rồi, phải về ký túc xá cất đồ đạc xong mới có thể đi làm. Quấy rầy cậu lâu như vậy, thật sự không có ý tứ, lúc rảnh rỗi tôi — tôi sẽ cảm ơn cậu.”

Thiếu chút nữa tựu thuận miệng nói rảnh rỗi mời khách.

Cung Duy Diệp, mày còn muốn gặp lại cậu ta à? Không nên nói muốn mời khách nữa, không nên… cho chính một hi vọng nữa.

Tức giận Phương Diễm nỗ lực đè xuống trong nháy mắt xông lêи đỉиɦ đầu, gã cúi đầu, híp lại hai mắt, song quyền nắm chặt có chút run run, “Chính không được sao, dù tôi đã xin lỗi anh, chính vẫn không được? Anh vẫn muốn rời khỏi đây?”

Buông tự tôn, xin lỗi anh ta, mất mặt mũi, lấy lòng sáng sớm chạy đi mua bữa sáng. Dù vậy vẫn không thể lưu được anh ở lại à?

Cung Duy Diệp, anh còn muốn tôi làm gì, muốn tôi làm gì anh mới bằng lòng lưu lại?

Cung Duy Diệp, anh lẽ nào nhìn không thấy tôi không muốn anh đi?

Biết gã tức giận nhưng không tìm ra nguyên nhân, Cung Duy Diệp nhẹ nhàng nói: “Tôi không còn lý do gì ở lại đây nữa, đã làm phiền cậu.” Hơi cúi người, anh đi về phía cửa.

“Cung Duy Diệp!” Phương Diễm gắt gao nhìn anh, trong mắt không mang theo ôn nhu. “Anh phải đi? Tốt, cuối cùng cũng biết điều. Tôi cho anh biết, đừng nghĩ như vậy anh sẽ không nợ gì tôi, anh tựu có lý do cùng thanh mai trúc mã của anh song túc song phi. Hừ, đừng có mơ, chỉ cần một ngày đêm tôi còn chưa chán, anh đừng mơ có được Trữ Tử Phàm, ngoài tôi, cô ta sẽ không lựa chọn ai hết. Từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi cô ấy nhiều hơn, trò chơi này cũng sắp kết thúc rồi. Tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi hạnh phúc thế nào.”

Phải?

Phương Diễm, rốt cuộc cậu cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đó cũng chính là kết cục tôi muốn.

Cung Duy Diệp không nói một lời bước đi, mở cửa, kéo hành lý, không hề quay lại rời đi.

Tạm biệt, Phương Diễm, cậu không biết trò chơi này đã sớm kết thúc.

Ngay giây phút tôi tới gần cậu tôi đã thua cuộc, một kẻ thua cuộc đáng thẹn, bi thương.

Hãy thay tôi sống thật hạnh phúc, nhượng tôi cười khi hai người bước tới tòa thành như trong truyện cổ tích, đó mới là kết cục tôi mong đợi.

Mẹ, mẹ biết không? Con không có cách nào mang lại hạnh phúc cho tiểu Phàm, nhưng có một nam nhân rất tốt sẽ giúp cô ấy mặc vào áo cưới, sẽ mãi mãi yêu cô ấy.

Sở dĩ, xin mẹ hãy phù hộ hai bọn họ!

Tạm biệt, Phương Diễm, tạm biệt…