Chương 1: Gặp gỡ



Một chiếc BMW M5 màu trắng bạc đang chạy từ từ trên sườn núi.

Tiếng nhạc du dương từ trên xe vang vọng khắp thung lũng.

Một tay chống đầu, theo điệu nhạc thoáng đong đưa thân thể.Taykia nắm chặt tay lái, vui thích hưởng thụ nắng ấm tháng chín, bên môi cong lên độ cung đắc ý.

Hôm qua gã vừa đàm phán xong hợp đồng làm cả Phương thị đau đầu hơn nửa tháng, tâm tình gã đương nhiên vô cùng vui sướиɠ. Lần này gã cũng xin được nửa tháng nghỉ, lão ba ác độc cuối cùng cũng đồng ý cho gã có chút thời gian nghỉ ngơi, gã muốn bay tới bãi biển đầy nắng tại Australia, hưởng thụ các tình nhân tóc vàng mắt xanh lẳиɠ ɭơ của gã.

Hình dung về gã chỉ có bốn chữ: Thiên chi kiêu tử!

Từ ngày gã sinh ra, đã định trước số phận gã bất phàm.

Đại gia tộc, con một được cưng chiều, được thượng thiên sủng ái, kim thang ngọc thi, cẩm y hoa phục, sinh hoạt từ nhỏ của gã khiến bao người ao ước.

Kết thúc năm nhất đại học, với thành tích đứng đầu toàn trường, gã quyết định du học tạiAustraliaba năm. Khi trở về, gã trực tiếp tiến nhập quỹ đạo sinh hoạt đã được lên kế hoạch từ trước. Mọi việc thuận lợi đến kỳ lạ. Từ khi gia nhập, gã đã mang lại cho công ty rất nhiều hợp đồng béo bở.

Thượng thiên quả đã quá mức thương yêu cái tên kiều tử gần như hoàn mỹ này, liên chính gã cũng không cấm được đắc ý, nụ cười tự tin thường đọng ở bên môi.

Vật cản là gì? Tại nhân sinh hai mươi sáu năm, gã chưa từng nhận thức lấy một lần.

Thất bại là gì? Ai có thể kể cho gã đó là cảm giác gì mạ? Liên đuôi của hắn gã còn không chạm vào được, phải chăng có điểm tiếc nuối ni?

Phiền não là gì? Tại ngực gã, liên âm u còn chưa từng dừng chân ni.

Thống khổ là gì? Sự nghiệp, ái tình đều thuận buồm xuôi gió, liên thân nhân qua đời gã còn chưa từng kinh lịch, sao lại phải thống khổ?

Nói chung, trên đời này ai có thể hoàn mỹ như gã?

Ngẩng đầu vọng thiên, gió xuân mang theo hương hoa thổi qua tóc dài của gã, bay vào sơn dã mênh mông.

“A—”

Vừa tới chỗ quành trên núi, một chiếc xe đạp xanh nhạt phóng nhanh tới, trong lúc tránh né, chủ nhân trên xe ngã mạnh xuống đất, quỳ trên mặt đất, đau đớn xoa đầu gối bị trầy xước.

Phanh lại xe, nam nhân mở cửa, chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt người bị thương.

“Này, có sao không?”Taycắm túi quần, lười biếng hỏi.

Trữ Tử Phàm cau mày, phẫn hận ngẩng đầu, cường quang mạnh chiếu xuống, cô nhắm mắt lại, tái chậm rãi mở ra thích ứng với tia sáng, hơi nghiêng đầu, rốt cuộc thấy rõ thủ phạm hại cô bị ngã.

Một thân tây trang màu tro nhạt bao lấy thân thể thon dài hữu hình, tóc dài hơi xoăn để ngang vai lộ ra cuồng dã ngỗ ngược, kính râm nhượng nàng nhìn không rõ tướng mạo của người nọ.

Tám phần mười là một tên xấu xí không dám gặp người, đáng ghét, vậy mà còn dám kiêu ngạo.

“Sao á? Còn chưa chết ni! Anh rất tiếc đúng không?” Trữ Tử Phàm đô khởi đôi môi hồng nhạt, không chút khách khí trả lời.

Namnhân cười khẽ một chút, “Yêu, nóng tính ghê!” Lấy ví, móc ra tờ một trăm nguyên, thả ra, mang theo tia sáng chướng mắt, bay tới trước mặt cô.

Trữ Tử Phàm há hốc mồm bất khả tin tưởng, sao, sao lại có loại nam nhân này? Trời ạ? Chẳng lẽ cô xuất môn gặp quỷ.

Ý nghĩ dần dần bạo đi, cô quả thực sắp bị gã làm tức điên rồi.

“Bá bá —”

Tiếng còi ô tô truyền tới đánh thức nàng khỏi cơn suy tư, chỉ thấy nam nhân trên xe nhìn nàng hất hàm, dương dương tự đắc, liên tục bấm còi. “Bá bá —”

Chúa trời, ngài có thể cho con mượn một cái rìu được không? Con thật sự rất muốn chém đứt đầu tên tự mãn kia.

Trữ Tử Phàm tức giận đến run rẩy thân thể, đột nhiên cô nghĩ ra một việc, cúi người xuống.

Namnhân khó hiểu thấy nàng chợt tiêu thất trong tầm mắt. Giá, đây là chuyện gì? Trong não gã chỉ toàn dấu hỏi chấm.

Một lát sau, khuôn mặt xinh xắn của Trữ Tử Phàm lại xuất hiện. Lần này, phẫn nộ, luống cuống toàn bộ không còn, trái lại đúng đắc ý dương dương mi, hai tay bão hung, kế tục ngồi xổm, điềm tĩnh nhìn nam nhân không hiểu gì.

“Cô làm sao thế hả? Đã đưa tiền rồi còn không mau tránh ra?”Namnhân ló đầu khỏi cửa sổ xe, hét về phía cô.

Trữ Tử Phàm kế tục làm lơ, cười giảo hoạt gõ gõ ngón tay, dáng dấp nghiễm nhiên xem kịch vui, đợi diễn viên cô muốn săn ngoan ngoãn xuống xe.

Namnhân bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, theo ý cô lần thứ hai tới trước mặt nàng, tháo xuống kính râm che giấu đôi mắt tà ác kia.

Trữ Tử Phàm lúc này mới thấy rõ dung mạo nam nhân trước mặt, bề ngoài hoàn mỹ, mày kiếm đen đậm anh khí bức người, đôi mắt thâm sâu đen tuyền như muốn hút người đối diện. Không nghĩ tới nam nhân ngạo mạn như thế lại đẹp đến vậy, thật sự uổng phí khuôn mặt, tại sao bề ngoài như vậy lại tại trên tên hỗn đản nhất thế giới chứ?

Ngược lại, nam nhân cũng nhìn rõ dung mạo tuyệt hảo của Trữ Tử Phàm.

Được xem là mỹ nhân nhất đẳng.

Má lúm đồng tiền trên khuôn mặt trái xoan, màu da trắng nõn, đôi mắt to tròn trong sáng, đôi môi nở nang mềm mại đáng yêu tượng như quả anh đào diễm hồng, thôi thúc người phẩm thường.

Gã quả thật may mắn, trước khi lên máy bay còn gặp được diễm ngộ này. Bất quá, tiếc nuối chính là, mỹ nhân gã thấy nhiều lắm, nếu tính cách không hấp dẫn gã, dù quốc sắc thiên hương cũng khó vào được pháp nhãn của gã. Gã không muốn chỉ vì một chút diễm ngộ mà làm lỡ kỳ nghỉ thú vị tại Astralia.

“Tiểu thư mỹ lệ, xin hỏi cô còn gì phân phó?”

“Tiên sinh anh tuấn, thỉnh ngài có thể phát huy một chút phong độ thân sĩ ngài không có mấy, đỡ tôi đứng lên được không?” Cô vươn bàn tay mềm mại trắng nõn đặt tại trước mặt gã, tượng như phu nhân quý tộc đợi nam sĩ hành lễ.

Namnhân vươn tay hơi dùng sức liền nâng cô dậy. Bàn tay kia vừa mềm lại trơn truột, xúc cảm tốt, không biết những nơi khác có như vậy không. Câu dẫn nụ cười tà mị, phóng điện về phía mỹ nữ. Hiện tại gã cũng không ngại muộn một chút, tại dã ngoại thử một chút xuân cung hí cũng là một chủ ý hay.

Trữ Tử Phàm miệng co rúm, nhăn lại mi: “Mắt anh làm sao vậy? Rút gân?”

Mất mặt! Đả kích nghiêm trọng mị lực nam tính gã luôn kiêu ngạo, nhắm mắt lại, trở về bình thường. Nữ nhân này đang giả ngu với gã mạ?

Vỗ vỗ bụi bặm trên người, cà nhắc dựng lên xe đạp không bị hỏng nặng, Trữ Tử Phàm ngẩng mặt trừng mắt gã, “Bình thường tôi không có hứng thú cùng trư tự đại nói chuyện, bất quá tôi thật sự rất tò mò, sao ngài có thể đem vô lễ cùng kiêu ngạo phát huy nhuần nhuyễn đến thế, xin hỏi vị tiên sinh này, tôn tính đại danh của ngài a! Tiểu nữ tử thật sự rất muốn chiêm ngưỡng một chút.”

Trư tự đại? Đang chửi gã mạ? Nữ nhân này – hừ! Rất thú vị, đến bây giờ chưa từng có ai dám nói với gã như thế. Tung ra nụ cười phi phàm tự tin, “Tôn tính không dám nhận, phương của tứ phương, vương, viêm diễm, Phương Diễm.”

“Úc.” Há hốc mồm, dáng dấp như vừa tỉnh ngộ, Trữ Tử Phàm một tay che miệng, “Thì ra vậy, khó trách ngài kiêu ngạo như vậy, bởi vì mắt ngài hình vuông ma, thảo nào cùng người khác bất đồng.”

Sửng sốt một chút, mới lý giải ý tứ trong lời cô. Phương Diễm cười vươn tay, “Cô rất thú vị, nguyện ý kết bạn mạ?”

“Tôi á? Tôi chưa từng kết bạn với quái vật, nhất là —” trong mắt hiện lên tia phục thù, Trữ Tử Phàm hung hăng đá mạnh vào chân nam nhân trước mặt, “Quái vật không coi ai ra gì!”

“A—” Phương Diễm ăn đau hét lên, cúi người liên tục xoa chân đau nhức.

Thỏa mãn nghe được gã kêu thảm thiết, Trữ Tử Phàm đắc ý “Hừ!” một tiếng, “Tiền này ngài cứ giữ lại chữa chân bị thương ba!” Đẩy xe đạp yêu quý của cô đi.

Thật sự đúng độc nhất phụ nhân tâm, không sai chỗ nào. Phương Diễm miễn cưỡng đứng lên, hướng phía cô vừa rời đi hô to, “Uy, cô còn chưa cho tôi biết tên của cô ni?”

Nhảy lên xe, Trữ Tử Phàm cũng không quay đầu lại đeo tai nghe, chậm rãi đi xa. Trong không khí truyền tới trả lời cường mà có lực của cô, “tôi ngu ngốc mới nói cho anh!”

Phương Diễm bất đắc dĩ khẽ cười, thực sự gặp được một mỹ nhân thú vị, đáng tiếc gã không có nhiều thời gian, nếu không gã nhất định sẽ đuổi theo, nhượng nàng ngã vào vòng tay gã. Lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ hoang đường, lên xe, một lần nữa khởi động động cơ, quên đi, cũng chỉ là một tiểu nhạc đệm khả ái trong sinh hoạt mà thôi. Tất cả, đều kết thúc.

Hẳn sẽ không gặp lại nữa.

Thỏa mãn nghe thấy tiếng động cơ, vừa giẫm lên chân ga.

“Thình thịch, thình thịch —”

Bị kinh sợ mà hoảng động thân thể, Phương Diễm bất khả tin tưởng sửng sốt hồi lâu. Thế nào lại —

Xuống xe, đi lên trước, cúi đầu —

Thủng, thủng lốp?

Không thể nào, sao gã lại không may đến vậy?

Tại nơi hoang dã đυ.ng phải tình huống này? Úc, đáng chết!

Cắn môi, lấy di động chuẩn bị gọi, mắt lơ đãng thoáng nhìn —

Hơn mười cây đinh to lớn đủ loại, có rơi trên mặt đất, cũng có đâm vào săm lốp.

Giá, giá, đây là tình huống gì —

Vén lên tóc dài trên trán, gã tưởng, gã đã tìm ra đáp án.

Nữ nhân này thật sự rất thú vị, xem ra kỳ nghỉAustralialần này nhất định phải hoãn lại rồi.

Bất quá, gã cũng không để ý, có vẻ gã đã tìm ra trò chơi càng thêm thú vị.

Được rồi, cô gái, là cô trêu chọc tôi trước, vậy đừng trách tôi trả thù. Ha ha… mùa hè này hẳn rất thú vị.

Khó trách cô không cho tôi biết tên, nhưng cô cho chỉ vậy có thể làm khó được tôi mạ?

Mong muốn hội ngộ này sẽ bắt đầu một đoạn thời gian vui vẻ, mong muốn cô thực sự mang tới cho tôi thú vị, đừng để tôi thất vọng. Từ giờ, cô phải sẵn sàng tiếp thu khiêu chiến, nhất định sẽ phi thường thú vị.

Tôi ghét những kẻ bình thường nhàm chán vô vị, tôi nghĩ cô sẽ không như vậy.

Như vậy, trò chơi, bắt đầu —