Chương 19: Đau lòng

“Alô?”

“Này, gần đây ông chạy đi đâu vậy, chẳng thấy bóng dáng gì hết, hẹn đi chơi cũng từ chối. Làm gì thế? Nghe bí thư của ông nói vừa tan tầm là ông biến luôn, có chỗ nào tốt mà dấu không cho anh em biết thế hả?”

“Về nhà a, còn có thể đi đâu?”

“Về nhà? Ông đổi tính à? Chẳng lẽ trong nhà có mỹ nữ kiều diễm đợi ông?”

“Phiền quá đấy, nói linh tinh gì vậy hả? Chẳng có mỹ nữ nào hết, đừng có nói bậy, sao, có chuyện gì?”

“Thực sự không có? Nghi quá. Nói chung tối nay tới đây đi. Mấy người bọn họ về nước, chúng ta tụ tập một phen.”

“Biết rồi.”

Ném điện thoại, Phương Diễm tương đường nhìn một lần nữa chuyển qua máy tính.

Dần dần, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình bắt đầu đờ đẫn, tư tự cũng bay tới cuộc nói chuyện vừa rồi.

Mỹ nữ? Lấy đâu ra mỹ nữ. Chỉ có một lão nam nhân vừa già vừa xấu tính tình lại ngang bướng, lạc thú duy nhất cùng chính cãi vã, nói chưa được hai ba câu đã lại thần thương khẩu chiến. Thật đúng với câu oan gia bất tụ đầu.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới hai tuần thôi, động tác này giờ đã thành tập quán của gã. Một ngày phải nhìn vài lần, luôn mong muốn cái đồng hồ chết tiệt kia quay nhanh một chút. Vừa tan tầm, gã sẽ lập tức xông vào thang máy trước cả cấp dưới, lưu lại toàn công ty trừng mắt hoài nghi vừa rồi thật sự là tổng giám đốc bình thường luôn khiêm khắc, nghỉ ngơi là gì cũng không biết, còn có chút mắc bệnh công tác cuồng.

Kỳ thực đối với công ty của gia đình, thân là tổng giám đốc gã hoàn toàn khả dĩ về sớm. Nhưng — tên kia — thời gian công tác của anh ta không khác gã mấy, sở dĩ về sớm cũng không — không thấy anh ta! Nói vậy cứ như khác thường gần đây của gã đều chỉ vì muốn sớm thấy anh ta vậy.

Chẳng biết vì sao, gã cho phép nhân viên nghỉ dài hạn, tiền công vẫn tính trong thời gian nghỉ, lúc nào trở về gã sẽ thông tri.

Tan tầm, vội vàng trở về nhà. Khuôn mặt tươi cười ngu ngốc kia sau vài phút sẽ xuất hiện trước mặt gã. Lúc làm việc không có thời gian mua thực phẩm, bởi vậy bọn họ cùng tới siêu thị chọn đồ, sau đó cùng nhau về làm bữa tối. Vì vậy, có thể thường nghe thấy Phương Diễm rống giận: “Uy, sao tôi phải làm, anh làm một mình không được mạ?”

“Vậy cậu ra xem TV đi, tôi cũng đâu bắt cậu làm.”

“Tôi sợ anh lại đốt bếp nhà tôi.” Bực tức phát hết lại vùi đầu làm việc.

“Cậu —” cười khổ lắc đầu. Muốn làm là cậu ta, không muốn làm cũng là cậu ta, thật khó hầu hạ.

Chẳng vì sao, tuy thức ăn không ngon bằng mua bên ngoài, nhưng ấm áp ngắn ngủi này lại là thời khắc gã tối chờ mong suốt cả ngày.

Sau bữa tối, theo danh ngôn Cung Duy Diệp luôn tin tưởng: muốn sống tới chín chín tuổi, sau khi ăn xong phải chạy bộ. Kéo Phương Diễm vẻ mặt không tình nguyện chạy xung quanh hơn nửa ngày, tiện thể mua chút đồ ăn sáng. Về đến nhà, bia cùng bầu trời đầy sao, bọn họ kể cho nhau nghe mọi thứ, thậm chí có lúc bất tri bất giác tựa bên nhau, nghe hô hấp đây đó, tiến nhập cùng một giấc mộng. Vào ngày nghỉ, ngoại trừ đi chơi như tới công viên, vườn bách thú, đương nhiên phải tổng vệ sinh.

“Chết tiệt, sao tôi phải làm việc này?” Ném xuống khăn lau trong tay, khẽ đập lưng mỏi nhừ. Lớn như vậy, gã còn chưa từng làm việc nhà, mang một gã giống chính đều là nam nhân về nhà, đúng một quyết định tối thất bại. Cứ mặc kệ đấy, gọi người giúp việc tới làm không phải đỡ mệt.

“Uy, đây hình như là nhà cậu ba, nếu cậu muốn khắp nơi đầy mạng nhện, vậy đừng làm nữa.”

“Anh được lắm.” Một lần nữa cầm lấy khăn lau, quỳ trên mặt đất lau nhà. Chết tiệt, thế này khác gì chó đâu chứ.

Vốn có thể gọi người giúp việc, nhưng vừa nghĩ tới nơi chỉ có hai người bọn họ bỗng có kẻ khác xuất hiện, đáy lòng sẽ cảm thấy phiền muộn, sở dĩ —

Ai!

Tao sát, tao sát, tao sát chết bọn mày!!

Bên môi bất tự giác dần dần nở nụ cười, không kịp suy nghĩ đã ấn nhận cuộc gọi từ dãy số từ lâu ghi nhớ.

“Tiểu Phàm.”

Trữ Tử Phàm quay lại, cười chào Cung Duy Diệp. “Duy Diệp, anh đã tới rồi.”

Cung Duy Diệp ngồi trên bãi cỏ bên cạnh cô, nghi hoặc nhìn cô, “Tiểu Phàm, em sao vậy, sao trông em buồn thế? Hôm nay có việc gì mà em phải tới tận đây? Ngồi đây có nóng không?”

Trữ Tử Phàm lắc đầu, mất đi dáng dấp hoạt bát ngày xưa, hôm nay cô như một nữ thần trầm tĩnh hơi u buồn. Thanh âm khe khẽ vang lên đánh vỡ không gian trữ tĩnh. “Em không sao. Duy Diệp, trước đây chúng ta hay tới đây, anh luôn mua cho em một túi đồ ăn, cùng em từ từ lên núi, ngắm nhìn thành phố về đêm. Bên kia núi có hơn nghìn thế giới đang chờ chúng ta, những khách ngoại lai tới khai quật. Anh từng nói mỗi điểm sáng kia là một hi vọng, bởi vậy ở đây chúng ta có thể thấy vô số mong muốn. Duy Diệp, những lời anh nói đã cổ vũ em rất nhiều từ những ngày em mới vào công ty. Em rất muốn được nghe anh nói nữa…”

Khi có cơn gió thổi qua, lá cây lại xào xạc, mang tới cảm giác tươi mát, những dãy nhà cao tầng xa xa kia đã từng làm người sợ hãi, hôm nay nhưng không còn cảm thấy khϊếp đảm cùng cô độc nữa. Chúng ta từng ngày đều thay đổi, kể cả trái tim.

“Tiểu Phàm, hôm nay em đa cảm vậy, có chuyện gì à?”

“Duy Diệp, nếu em thích anh sẽ tốt biết bao. Anh mỗi ngày sẽ luôn ở bên em, nghe em nói không ngừng cũng không phiền chán; trời lạnh sẽ nhắc em mặc thêm áo, trời mưa sẽ mặc kệ toàn thân ướt đẫm chạy tới cơ quan đưa dù cho em, cho dù mệt đến mồ hôi chảy ròng ròng cũng sẽ không nói một lời, anh sinh bệnh thì chỉ uống chút dược, khi em có chuyện vui anh sẽ không quản tăng ca khổ cực, chạy tới chuẩn bị tiệc mừng cho em, em muốn ăn gì anh sẽ đạp xe vài giờ đi mua, sau đó thở hồng hộc đứng ở trước mặt anh, lấy ra đồ ăn để trong ngực vì sợ bị lạnh nguội, vĩnh viễn đúng khuôn mặt tươi cười kia. Anh Duy Diệp, anh Duy Diệp, anh vì sao vẫn tốt với em như vậy? Anh đừng tốt với em nữa, có được không? Em biết em rất ích kỷ, rất ngu ngốc, kỳ thực em luôn biết anh thích em, nhưng em không dám nói với anh, em sợ anh sẽ không thương em như trước nữa. Anh Duy Diệp…” Khẽ cúi đầu, che khuất đôi mắt ươn ướt, đôi môi hơi mím lại, ngăn cản tâm tình không nên có lần thứ hai phá hư bầu không khí. Em xin lỗi, anh Duy Diệp, đừng… thích em nữa…

Vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc đen nhu thuận, Cung Duy Diệp bất an nhìn cô, miễn cưỡng chính mở miệng: “Tiểu Phàm, có phải em đã… thích ai đó…”

Em đang tạm biệt anh phải không? Tam biệt quá khứ của anh, quá khứ của chúng ta đúng không?

Em muốn nói với anh, dù chỉ một tia hi vọng mong manh cũng không có, bởi vì em đã yêu người khác? Sở dĩ, Sở dĩ — anh đừng… tốt với em nữa?

Trữ Tử Phàm cúi đầu không nói gì, khuôn mặt thanh tú nhiễm bi thương nhàn nhạt. Anh vô pháp giúp cô xóa đi thương tâm, vô pháp nhượng cô một lần nữa trở thành một cô công chúa hạnh phúc, bởi vì người có thể thực hiện mọi nguyện vọng của cô không phải là anh — từ trước tới nay chưa bao giờ là anh.

“Duy Diệp, gần đây anh có — liên lạc với Phương Diễm không?”

“Phương Diễm?” Cung Duy Diệp vô cùng kinh ngạc cô đột nhiên nhắc tới gã, suy nghĩ một chút, nói: “Có, có a, thỉnh thoảng có gặp mặt.”

Ngoại trừ ban ngày cùng ngày nghỉ, đều là “thỉnh thoảng”, sở dĩ anh cũng không tính nói dối.

Trữ Tử Phàm ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn anh, đôi môi hồng nhạt thong thả khép mở, “Cả hai, thường gặp mặt?”

Đường nhìn bức thiết làm Cung Duy Diệp cả người không được tự nhiên, có chút xấu hổ quay đầu đi, thuận miệng nói. “Ân, có đôi khi cách một ngày đêm, có đôi khi mỗi ngày đều gặp mặt.”

Trước khi chưa tới ở nhà Phương Diễm đều như vậy, hình như có chút nhiều lần.

Ánh mắt Trữ Tử Phàm trong nháy mắt u ám, một mảnh hôi mông mông, thấy không rõ bên trong. “Như vậy a…”

“Sao vậy Tử Phàm?”

Khổ sáp cười, vẻ u sầu không giải thích được càng sâu sắc trong lòng, “Gần đây anh ấy không tới tìm em, gọi di động anh ấy cũng không tiếp máy, có đôi lúc dùng điện thoại đồng sự gọi tới, anh ấy miễn cưỡng nói bận công việc. Sở dĩ gần đây em không gặp được anh ấy. Nhưng vì sao — vì sao các anh mỗi ngày đều gặp nhau?”

Câu hỏi làm anh như bị sét đánh, Cung Duy Diệp chỉ có thể ngây ngốc ngồi ở kia, dung nhan thanh lệ trước mắt không vào được đường nhìn của anh, trong lòng chợt hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Vì sao mỗi ngày đều gặp mặt?

Vì sao?

Bởi vì ở cùng nhà mạ?

Phương Diễm, tên thiếu gia ngạo mạn vô lễ lại không coi ai ra gì, mở miệng ngậm miệng luôn “người nghèo thế này thế kia”, luôn xem thường anh, rốt cuộc vì sao ép buộc chính đồng ý cho anh ở nhờ, còn không cam lòng nguyện ý làm việc nhà từ khi sinh ra chưa từng phải động vào? Nấu cơm, giặt giũ, chỉ mới vài ngày, gã cũng đã thông thạo.

Đã hai tuần ba! Kỳ thực cao ốc phía sau ký túc xá hai ngày trước đã hoàn thành, nhưng đã quen thuộc với sinh hoạt thoải mái kia, anh có chút cảm giác không muốn trở về.

Trong ký túc xá vừa nóng nực lại khó chịu, còn cả đồng sự thích tranh luận, mỗi ngày luôn cãi nhau tới đêm khuya mới có thể ngủ yên. Máy tính trong phòng luôn luôn bị tiểu Vương trẻ tuổi chiếm giữ, vì chính lớn tuổi hơn nên anh cũng không tiện nói gì. Sinh hoạt tinh thần cằn cỗi nhượng anh càng thêm thích nơi đây.

Nằm trên sô pha rộng thùng thình, không cần ngẩng đầu cũng có thể xem được nội dung trình chiếu trên TV. Bia ướp lạnh, dưa hấu cùng các loại quả anh không biết tên luôn có trên mặt bàn, tùy thời hưởng dụng. Trời nóng, nhẹ nhàng ấn nút, có điều hòa chậm rãi mang tới gió mát anh mơ ước. Mở cửa thư phòng, rất nhiều sách báo đặc sắc đập vào mắt, muốn tìm tài liệu mình cần cũng mất rất nhiều thời gian.

Đóng cửa phòng lại cũng sẽ không phải lo lắng có người ầm ĩ anh không yên giấc. Sáng sớm dậy, có thể há hốc mồm thấy nam nhân đột nhiên hảo tâm chuẩn bị sẵn thức ăn đợi anh cùng dùng.

Sinh hoạt như vậy, anh thực sự không muốn rời bỏ.

Vậy ở thêm hai ba ngày nữa ba. Dù sao Phương Diễm cũng không đuổi anh đi; dù sao cậu ta cũng chỉ ở một mình; dù sao cậu ta cũng không có bạn gái. Cứ vậy, anh tìm vô số lý do, an tâm tiếp tục ở lại.

Dần dần, anh bắt đầu ỷ lại cảm giác giống gia đình này. Nam nhân kia cũng dần dần cắm rễ trong lòng anh.

Nhìn nhiều, cũng thấy cậu ta thật rất đẹp trai, thảo nào có thể mê hoặc nhiều nữ hài tử như vậy.

Một nhãn thần coi rẻ, một cái mũi dương cao, một khóe môi đùa cợt, một thanh âm hừ lạnh, khuôn mặt ngạo nghễ, tóc quăn kiêu ngạo/

Phương Diễm, Phương Diễm…

Vì sao, vì sao không mời tiểu Phàm đi chơi, tan tầm hôm nào cũng đều thấy cậu ở nhà. Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau làm cơm tối, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngắm mưa rơi, cùng nhau đếm sao trời, cùng nhau nói chuyện phiếm, đến khi hai người mệt mỏi liền ngã vào trên thảm nhung thuần trắng trầm trầm ngủ. Một đêm mềm mại ấm áp vô mộng, tỉnh lại cười nhìn nhau nghênh hướng ánh rạng đông phía chân trời tràn đầy căn phòng.

Vì sao, vì sao không tiếp cuộc gọi của tiểu Phàm, nhưng ngày nào cũng vài ba lần gọi tới công ty tôi nói toàn chuyện buồn chán, nói chưa được hai ba câu lại bắt đầu châm chọc, sau đó ngạo mạn tắt máy, hình như cậu căn bản không thèm gọi tới.

Vì sao, vì sao bảo với tiểu Phàm cậu bận việc công ty, kỳ thực chiều nào tan tầm cậu cũng đều ở nhà, không thấy cậu tới chỗ khác, ngay cả ngày nghỉ, nếu không dọn dẹp nhà cửa thì cũng cùng tôi đi dạo phố, làm tôi không khỏi hoài nghi tổng giám đốc một tập đoàn có thể nhàn rỗi đến vậy, không hề phải xã giao tiếp khách, ngay cả di động cũng chưa từng đổ chuông lấy một lần.

Phương Diễm, nhiệt tình của cậu với tiểu Phàm đã nguội mạ?

Trò chơi này còn chưa kết thúc, chẳng lẽ cậu đã muốn rời khỏi?

Cung Duy Diệp, đây không phải là cơ hội tốt với mày sao? Thừa dịp này, thừa dịp này, hay là…

Nếu tôi không thích cô ấy, anh cũng có thể không thích cô ấy mạ? Nếu tôi không theo đuổi cô ấy, anh cũng có thể từ bỏ mạ?

Phải? Vậy tôi muốn anh từ bỏ Trữ Tử Phàm ni?

Một nam nhân tự phụ nhưng luôn nghiêm túc hỏi anh một vấn đề, nghiêm túc chấp nhất tìm một đáp án.

Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu làm anh cảm thấy hổ thẹn, ý nghĩ xấu xa cũng tùy theo biến mất. Mày đang nghĩ gì vậy, Cung Duy Diệp —

“Duy Diệp, anh có thể gọi cho anh ấy giúp em không?” Trữ Tử Phàm ý vị thâm trường chuyên tâm nhìn thẳng anh, làm anh không đành lòng cự tuyệt.

Anh còn có thể nói gì? Mi mắt khẽ buông xuống che giấu thất lạc tràn ngập trong mắt, bi thương mơ hồ phát hiện dần dần sâu sắc, nghiệm chứng, nhưng vô lực cải biến kết cục đã định trước, chỉ có thể giống như dĩ vãng, cường bức nụ cười nhượng cô thỏa mãn, một chữ “được” khe khẽ, vô hạn sầu não.

Tiểu Phàm, nếu em chọn lựa vĩnh viễn rời xa anh, anh còn có thể làm được gì cho em?

Tiểu Phàm, em biết anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em.

Có một ngày em muốn anh từ bỏ em, vì hạnh phúc của em, anh cười buông tay, còn có thể chúc phúc nhìn em rời khỏi anh, cùng người em chọn làm hoàng tử của mình, nắm tay nhau rời đi…

“Alô?”

“Úc, tôi là — Cung Duy Diệp.”

“Duy Diệp? Có chuyện gì vậy?”

“A? Ách…” Quay đầu nhìn nhãn thần u oán ngoài buồng điện thoại, Cung Duy Diệp hơi khổ sáp nuốt nuốt nước bọt. “Cái kia, buổi tối hôm nay chúng ta gặp mặt được không?”

“Nói vớ vẩn gì vậy?”

Đúng là vớ vẩn, mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau. “Không phải, là bởi vì —”

“Anh muốn ra ngoài ăn?”

“A? Không, không phải —”

“Vậy ra ngoài ăn cũng được, thỉnh thoảng một lần cũng không sao. Anh muốn đi đâu?”

“Không phải, Phương Diễm —”

“Không đúng, đây hình như không phải số điện thoại công ty anh. Anh đang ở đâu?”

“Tôi ở bên ngoài.”

“Cùng ai?”

“Cùng… Tử Phàm.”

“Anh —”

Trầm mặc trong giây lát, Cung Duy Diệp nhắm mắt lại nói: “Cái kia, Phương Diễm, tiểu Phạm hiện ở cạnh tôi, cô ấy có chút chuyện muốn nói với cậu.” Không để cho gã có cơ hội phản đổi, Cung Duy Diệp vội đưa ống nghe cho Trữ Tử Phàm đứng ở bên cạnh.

Tâm tình kích động nhận lấy ống nghe, tựa ở bên tai, Trữ Tử Phàm khẽ mở miệng, đang định nói chợt —

“Tử Phàm, là em mạ? Thì ra như vậy à! Xin lỗi, hiện giờ anh đang bận việc, lúc nào có thời gian anh sẽ gọi cho em, giờ em đưa tai nghe cho Cung Duy Diệp, anh có chuyện muốn nói với anh ta.”

Trong ngực có một khối gần bị nóng chảy lập tức bị băng cứng “bang” một tiếng cấp tốc vỡ vụn, thân thể cơ như bị đóng băng. Cô không nói được một lời đưa tai nghe trả lại cho Cung Duy Diệp đang đứng bên cạnh buồn bã.

“Anh?” Ngây ra như phỗng tiếp nhận điện thoại. “Alô?”

“Cung Duy Diệp, anh dĩ nhiên đơn độc cùng cô ta gặp mặt, còn giúp cô ta mời tôi. Hừ, anh có bản lĩnh lắm, tôi thực sự đã xem thường anh.”

“Cậu đang nói gì vậy, Phương Diễm tôi —”

“Chuyện hôm nay về nhà nói tiếp. Tôi chỉ muốn nói với anh buổi tối anh ăn một mình, tôi có hẹn.”

“Đô đô…”

Cái gì? Cứ vậy tắt máy? Cung Duy Diệp bất khả tin tưởng cầm ống nghe nhìn nửa ngày mới buông ra, quay lại nhìn Trữ Tử Phàm, trên mặt cô càng thêm sầu muộn.

“Tử Phàm…” Anh chẳng biết nói gì mới có thể làm cô hết thương tâm, cũng không muốn cô thương tâm vì gã kia.

Tử Phàm, em thực sự…

“Duy Diệp, anh đưa em về đi.”

Hồi âm yếu đuối thổi qua bãi cỏ xanh mướt, du dương bay lên bầu trời.

Tử Phàm, anh hiểu rồi… ngày đó, có lẽ không còn xa nữa.

Anh biết, giấc mộng của anh vĩnh viễn không có khả năng thành hiện thực, kiếp này anh chỉ có thể là anh trai em.

Chỉ là, gã kia, có thể mang lại cho em hạnh phúc như em mong muốn mạ? Tử Phàm…

Tầng mây u ám rong chơi trên bầu trời, trong ngực ngột ngạt bỗng dưng căng thẳng, đau nhức không hiểu trong nháy mắt xuyên qua, mang đi gì đó, anh không kịp đuổi theo… cũng không dám đuổi theo.