Chương 18: Thời khắc ở chung

Cung Duy Diệp mở cửa phòng, Phương Diễm đã gọi món chờ sẵn. “A, xin lỗi, xin lỗi, tôi tới muộn.”

“Anh tới muộn hẳn phải nghiêm phạt ba?” Phương Diễm hai tay bão hung, tà tà nhìn anh.

Cung Duy Diệp kéo ghế ngồi xuống, nhận mệnh nói: “Được, tôi biết rồi, mai tôi mời khách.”

“Hừ!” Vậy mai bọn họ lại gặp nhau, bên môi Phương Diễm khơi mào nụ cười như có như không.

Mỗi người một chai bia, Cung Duy Diệp ngáp một cái, cầm lấy cốc, “Uống trước đã.” Uống một hơi cạn sạch.

“Lát còn có việc gì à?”

“Không có, có lẽ về ký túc xá. Tiểu Phàm gần đây rất bận,” cảnh giới nhìn gã một chút, “Ai, Phương Diễm, gần đây cậu không mời cô ấy đấy chứ?”

“Không có, Phương Diễm quay mặt đi, tức giận nói.

“Đừng trách tôi hỏi cậu. Ai bảo cậu luôn luôn phạm quy, không tuân theo giao ước chứ.” Rót thêm bia vào cốc gã, thuận tiện gắp đồ nhắm đưa vào miệng, còn không nhai được vài miếng, cúi đầu ngáp một cái.

“Được rồi, đừng nhắc tới cô ấy nữa. Nếu lát không có việc gì, vậy cùng đi xem phim ba.”

“Cái gì? Xem phim?” Cung Duy Diệp trợn to hai mắt trừng gã, “Không lầm ba! Ác mộng lần trước cậu quên rồi à? Tôi vẫn nhớ rất rõ đây. Cậu không sợ mấy con bé đó nữa à?” Vừa nghĩ tới, tóc gáy toàn thân dựng thẳng đứng, anh không khỏi xoa xoa cánh tay.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải lúc nào cũng gặp phải mấy chuyện đó đâu. Hình như mới ra một bộ phim rất hay, bằng hữu cho hai tấm vé suất đầu này, cùng đi xem đi.”

“Chuyện tốt như vậy cậu lại không lén mời tiểu Phàm, trái lại tìm tôi? Ách… thật đáng nghi.”

“Anh dài dòng quá đấy, có đi hay không?” Chính gã đã rất phiền muộn rồi. Khi bằng hữu đưa vé cho gã, vừa cười khả nghi vừa nói đây là phim kinh dị, bảo gã đi mời mỹ nữ đang muốn cưa, có thể lạp gần cự ly. Ai biết người đầu tiên gã nghĩ tới lại là cái tên bình thường vô kỳ trước mặt này, nụ cười ngây ngốc kia làm gã nghĩ nếu hẹn người khác sẽ có lỗi với tên này. Ghê tởm!!

Gần đây liên hứng thú chơi nữ nhân đều không có. Thật không biết phải làm gì nữa.

“Được rồi được rồi, tôi đi tôi đi, đùa một chút cũng không được.” Nói xong, Cung Duy Diệp quay mặt đi ngáp một cái.

“Anh làm gì mà mệt như vậy?”

“Úc, mảnh đất phía sau ký túc xá chúng tôi bị người mua xây cao ốc, không biết có phải trễ thời gian hoàn thành công trình không mà họ liên tục tăng ca, cả đêm cũng không nghỉ —” lại ngáp một cái, trong viền mắt chứa đầy hơi nước, mông mông lung lung, “Bên đó làm cả đêm, ồn ào ngủ không nổi. Thật là có người vui mừng có người ưu, tiểu Vương cùng phòng với tôi lại rất hài lòng, mượn lý do này chạy tới chỗ bạn gái cậu ta ở nhờ.”

“Vậy sao anh không ở tạm nhà bằng hữu?”

“Không muốn phiền phức người khác. Tầm tuổi tôi đều đã lập gia đình, nếu không cũng có bạn gái, nhân gia vợ chồng son khanh khanh ta ta, tôi ở đó làm bóng đèn chắc? Buổi trưa cũng ngủ được một chút ở công ty.” Cầm cốc, cùng gã chạm cốc, “Lai, cạn.”

Uống một hơi cạn sạch, Phương Diễm nói đến liên gã cũng không tin nổi. “Tới chỗ tôi đi.”

“Cái gì?” Thiếu chút nữa bị nghẹn củ lạc, Cung Duy Diệp không tin nổi câu mình vừa nghe.

Nếu đã nói ra lại đổi ý cũng không phải hành vi của nam nhân, “Tôi bảo tới chỗ tôi, dù sao tôi cũng ở một mình.”

“Như vậy cũng không hay lắm ba, vậy cậu sẽ rất phiền đấy.” Cung Duy Diệp giả mù sa mưa hắc hắc cười khúc khích.

“Hắc hắc.” Học theo làn điệu anh cười hai tiếng, Phương Diễm liếc xéo, “Giả vờ gì chứ, muốn đến cứ nói, còn giả vờ khách khí, lẽ nào tôi không biết anh thế nào chắc.”

“Hắc hắc…” Bị gã vạch trần, Cung Duy Diệp cũng chỉ liên tục cười ngây ngô, “Nếu cậu không chê tôi phiền là được rồi, lúc nào có thể chuyển tới?”

Liên thời gian do dự cũng không có, Phương Diễm nói: “Ngay hôm nay ba!”

Phương Diễm mở cửa phòng, quay người đằng sau nói: “Vào đi!”

Cầm theo chút hành lý Cung Duy Diệp bước vào cửa nhà Phương Diễm, liền kinh ngạc nhìn thiết bị hiện đại trong phòng: “Oa, Phương Diễm, một mình cậu ở nơi tốt như vậy a!”

Phòng khách diện tích siêu lớn nối liền với phòng ăn, toàn bộ tường ngoài đều được thiết kế bằng kính, vừa vào phòng liền thấy các tòa cao ốc san sát bên ngoài, bầu trời thăm thẳm cùng những đám mây lượn lờ. Cả căn phòng tràn ngập ánh nắng, che giấu mọi góc chết. Sàn nhà gỗ thiển sắc phối hợp với tường thuần trắng, bộ sô pha bạch sắc kết hợp với đệm hắc sắc, khắc họa đường cong cứng rắng của nam nhân, TV màn hình phẳng 63 inc treo trên tường, bốn phía bày một ít đồ trang trí.

“Chỉ sợ tôi để giành tiền cả đời cũng không ở được nơi đẹp thế này.” Ai! Cách nhau quá xa. Nếu tiểu Phàm tới nhà cậu ta, sợ rằng lại tăng rất nhiều ấn tượng ba! Cung Duy Diệp a! Ai!

“Vậy anh cứ ở đây, tôi cũng không đuổi anh đi.” Ném chìa khóa, Phương Diễm đi phía tủ lạnh.

“Cứ ở? Ha ha… nói như cậu sẽ không kết hôn ấy. Ai, thật không biết nữ nhân nào may mắn đến vậy, trở thành nữ chủ nhân nơi đây.” Nói dứt lời mới nhận ra anh vừa khơi mào đề tài cấm kỵ. Không xong, chẳng lẽ lại cãi nhau? Nhưng vừa mới cầm hành lý tới, chẳng lẽ lại phải mang về? Đáng chết, Cung Duy Diệp, sao mày suốt ngày làm sai vậy chứ.

“Tôi không cần nghĩ tới việc xa đến vậy.” Cầm một lon bia ném cho anh, Phương Diễm tự cố tự ngồi trên sô pha, áp chế lửa giận bị anh khơi mào.

Di? Không phát hỏa? May quá. Cung Duy Diệp buông lon bia, “Ai, mang tôi tới xem phòng đi.”

“Phòng đầu tiên bên trái, chính đi.”

Buông hành lý, Cung Duy Diệp hướng phía gian phòng.

Làm gì còn thiên lý nữa a. Chỉ phòng khách đã lớn hơn ký túc xá hai người của anh, trang trí thiển sắc có thể thấy được chủ nhân là người thích sạch sẽ, chỉ cần nhìn Phương Diễm cũng cảm thấy rồi. Hừ! Một đại nam nhân còn chú ý như vậy. Đóng cửa phòng, vừa định trở lại phòng khách, anh đột nhiên nghĩ nghĩ, đi tới phòng đối diện, hô to một tiếng, “Ai, tiện thể tôi xem phòng cậu luôn nha.” Mặc kệ hét lớn của gã, Cung Duy Diệp mở cửa phòng.

Giá, đây đâu phải phòng ngủ, rõ ràng đúng đại hội trường.

Cùng diện tích với phòng khách nhưng chỉ có vài gia cụ đơn giản, tạo cảm giác rất phóng đãng. Giường lớn hình tròn chừng hai thước năm, a, lăn lộn trên đó cũng không thành vấn đề. Màu ấm duy nhất chính là tường màu hồng sẫm, nhưng vô hình cho cảm giác rất trang nghiêm. Tường cũng được thiết kế bằng kính, không tự tin chắc chắn sẽ không đồng ý thiết kế này. Bất quá rất thích hợp với kiểu người phóng đãng như gã.

“Tôi nói anh —” Phương Diễm thở phì phì chạy vội tới, lại bị Cung Duy Diệp cắt đứt trách mắng của gã. “Phương Diễm, cậu là bại lộ cuồng mạ? Phòng ngủ vốn là nơi tư ẩn cậu cũng thiết kế thành như vậy, cậu cũng quá tự tin ba.”

Từ đầu đến chân quan sát gã một phen, không ngừng gật đầu. “Ân! Kể ra vóc dáng cậu cũng rất đẹp! Hắc hắc… Phương Diễm, cậu đẹp trai lắm đấy.”

“Tôi muốn thiết kế thế nào là việc của tôi, mau cút ra ngoài, ai đồng ý cho anh vào.” Cái tên khó ưa này.

“Rồi rồi. Tôi cút.” Cung Duy Diệp bất mãn rời khỏi phòng gã, tới phòng khách lấy hành lý, liền về chính khách phòng. “Cái kia, tôi ngủ trước, bận rộn cả ngày rồi, mệt quá. Có quy của gì ngày mai hãy nói ba.” Che miệng ngáp một cái thật to, phất phất tay, Cung Duy Diệp trở về phòng.

Anh cùng tiểu Phàm kết hôn.

Trong giáo đường, Trữ Tử Phàm một thân áo cưới tinh khiết, nắm tay Trữ thúc thúc đi về phía anh, “Duy Diệp, cha giao tiểu Phàm cho con.”

“Vâng, thưa ba, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy.” Cung Duy Diệp cười tiếp nhận tay tân nương.

“Cung Duy Diệp!” Một giọng nam vang lên bên tai anh, anh nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bất luận thân ảnh nào.

“Cung Duy Diệp, con có nguyện ý tiếp thu Trữ Tử Phàm trở thành vợ con, dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận trở ngại nào, đô hội ở bên cạnh cô ấy, yêu thương cô ấy, bảo hộ cô ấy không?”

“Con nguyện ý!”

“Cung Duy Diệp!” Lại giọng nam vừa rồi, Cung Duy Diệp lần thứ hai quay đầu. Ở đâu? Ai đang gọi anh? Ở đâu chứ?

“Anh làm sao vậy, Duy Diệp?” Trữ Tử Phàm lo lắng hỏi.

“Úc, không có gì.” Đừng nghĩ nữa Cung Duy Diệp. Mày chỉ lỗi giác thôi. Không có gì đâu.

Trao nhẫn. “Con có thể hôn cô dâu của mình.”

Khi anh nhắm mắt lại, gần hạ xuống nụ hôn tuyên thệ, “Cung Duy Diệp!” Là cậu ta, là cậu ta, anh nghe rất rõ, là cậu ta đang gọi anh.

Cung Duy Diệp mạnh ngẩng đầu, bỏ lại cô dâu, chạy ra khỏi giáo đường. Cậu ở đâu, ở đâu, mau ra đây, đừng ẩn trốn nữa, có bản lĩnh tựu ra gặp tôi. Chết tiệt, không phải cậu muốn phá hủy hôn lễ của tôi mạ! Mau ra đây a, mau ra a. Đừng biến mất, mau ra đây cho tôi —

Không, cậu đừng ra, vĩnh viễn đừng xuất hiện, không nên trở lại gặp tôi, cũng không nên tới làm phiền tôi, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cậu, cậu mau cút đi cho tôi.

Tiểu Phàm là của tôi, cậu vĩnh viễn cũng không thể cướp đi cô ấy. Tôi sẽ không tặng cô ấy cho cậu đâu, cậu mau cút đi —

Đừng tới tìm tôi nữa, đừng để tôi nghe thấy giọng nói của cậu. Tôi không thể nghe, tôi không muốn nghe, tôi sợ nghe —

Xin cậu đấy, tôi cầu xin cậu, đừng tới làm phiền tôi nữa, xin cậu.

Cút đi — Phương Diễm!!!

“Đông đông đông”

Cung Duy Diệp từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thật sâu thở hắt ra. Nguyên lai là mộng a! Tiếng đập cửa bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của anh. Trát trát hai mắt mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng nói: “Mời vào.”

Phương Diễm mở cửa, tựa người trên cánh cửa, vẻ mặt ngạo mạn tới cực điểm. “Đã mấy giờ rồi còn chưa dậy a!”

“Úc!” Giãy dụa ngồi dậy, “gần đây không được ngủ ngon, khó khăn lắm mới được ngủ yên giấc như vậy, mà hôm nay cũng là chủ nhật, tựu ngủ dậy muộn. Ngại quá!”

“Thấy ngại vậy mau dậy làm bữa sáng. Tôi đói bụng.” Nói xong, Phương Diễm xoay người chuẩn bị rời đi.

“A?” Làm bữa sáng? “Nhưng, nhưng — tôi không biết nấu ăn.”

“Cái gì?” Gã nghe lầm đúng không. “Anh không biết nấu ăn? Trẻ con nhà nghèo không phải đều biết nấu ăn mạ? Hay anh khác loài?”

Không chế nhạo người khác cậu ta sẽ khó chịu chắc? Xui, sáng sớm đã bị châm chọc. Ai, ai kêu ăn nhờ ở đậu ni! “Tuy nhà tôi nghèo, nhưng tôi là con trai nên bố mẹ không đồng ý cho tôi làm việc nhà, tựu cũng không học. Sau lên thành phố học cũng toàn ra ngoài ăn, đã tập quán, hơn nữa điều kiện không cho phép, cũng không có cơ hội học.”

“Vậy sao đây? Chẳng lẽ anh định ở đây ăn ở miễn phí chắc?” Phương Diễm ngữ khí bình tĩnh, bão hung nhìn biểu hiện của anh.

“Cậu —” Nhẫn, nhẫn! Vì có một chỗ ở an tĩnh, nhất định phải nhẫn nhịn. “Nếu không khi ở đây, chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời, có được không?”

“Không, tôi không thích lúc nào cũng phải ăn ở mấy quán ăn ven đường, anh không sợ sinh bệnh, tôi còn sợ ni!”

Thật khó ưa! Vậy giờ phải làm sao, muốn anh ngay lập tức học nấu ăn cũng không thể nha.

Đột nhiên, anh chợt nghĩ ra một ý, cười nói, “Phương Diễm, cậu có máy tính đúng không?”

“Uy, hai đại nam nhân cùng nhau đi chợ mua thức ăn rất kỳ quái ba!” Phương Diễm mặt nhăn nhó, đi phía sau Cung Duy Diệp.

“Không có cách khác. Ai bảo cậu không muốn ăn đồ bên ngoài. Bác à, cánh gà này bao nhiêu tiền một cân?” Cung Duy Diệp cầm lấy cánh gà, đưa tới trước mặt người bán hàng.

“Chẳng lẽ không thể vào siêu thị mua? Ở đây mùi nặng quá.” Lấy tay che mũi. Mùi cá, gà, còn cả nhiều mùi khác gã không biết, xen lẫn nhau làm gã chịu không nổi.

“Đồ trong siêu thị rất đắt a. Cậu đúng chẳng bao giờ chịu khổ. Mẹ tôi từng nói, tiền nếu có thể tránh lãng phí vậy đừng lãng phí, bớt được đồng nào hay đống ấy. Bác à, giảm giá cho bọn cháu chút đi!” Cung Duy Diệp cười với bác gái mập mạp, bắt chước mẹ anh mặc cả.

“Được, cậu đẹp trai thế, bán rẻ cho cậu.” Bác gái sảng khoái cân cánh gà. “Kia là em trai cậu mạ? Cậu ta cũng rất tuấn tú ni! Trông các cậu khá giống nhau đấy.”

“Phải?” Cung Duy Diệp quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn duật của Phương Diễm, ôm lấy vai gã, kéo gã lại. “Bọn cháu rất giống nhau a. Em trai, kêu một tiếng anh đi.”

Khuôn mặt bình thường kia, khuôn mặt gã đã từng chán ghét coi thường, đôi môi hé mở, hàm răng chỉnh tề, còn đôi mắt kia nữa, sâu thẳm như đêm đen, như muốn hút linh hồn người đối diện.

Vô pháp kiềm chế, vô lực giải thoát, như chìm trong vũng bùn, càng lún càng sâu, càng giãy dụa chạy trốn lại càng lún xuống nhanh.

Phương Diễm nhắm lại mắt, không dám nhìn vào đôi mắt kia nữa. Gã sợ tà ác của mình sẽ bị lộ ra, làm gã phát điên.

Cung Duy Diệp lăng lăng nhìn Phương Diễm. Hai mắt bất an nhắm chặt, đôi môi hé mở muốn nói lại thôi, cánh môi hồng nhuận mềm mại ánh lên trong nắng.

Anh một thời nhìn tới ngây người.

Phương Diễm, Phương Diễm…

“Cút ngay —” Phương Diễm hung ác hất tay anh khỏi vai, vội vã đi trước.

“Ai, Phương Diễm —” Cầm lấy túi cánh gà, trả tiền, Cung Duy Diệp vội đuổi theo.

“Keo kiệt. Cũng chỉ chiếm cậu chút tiện nghi mà thôi, mà tôi cũng lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi tôi là anh cũng có sao đâu. Tôi nói thật đấy, cậu chẳng lễ phép gì cả, chưa bao giờ gọi tôi là anh, dù gì thì tôi…”

Không hề để ý anh đang lải nhải đằng sau, Phương Diễm lúng túng đi ở phía trước, không hề quay lại nhìn anh.

“Phải làm thế nào đây?” Phương Diễm cầm dao nhìn con cá trong chậu. Xuống bếp? Lầm không chứ? Gã cư nhiên phải làm việc này.

“Ách, chắc mổ bụng ra ba.” Cung Duy Diệp đang rửa rau, quay lại nói: “Đúng rồi, trên sách bảo phải đánh vẩy.”

“Đánh vẩy? Làm thế nào?”

“Cậu tự nghĩ cách đi, tôi cũng không biết đâu.”

Phương Diễm một tay đưa vào trong nước, đè lại con cá chép đang bơi qua bơi lại, một tay khác cầm dao hướng phía nó. Lấy dao cạo là được ba? Hàn quang chợt lóe, nhắm ngay vây cá tỏa ánh bạc nhè nhẹ —

“A —” Phương Diễm hét chói tai, Cung Duy Diệp cuống quýt quay đầu lại, vừa lúc cá nhảy khỏi chậu đập thẳng vào mặt anh, liền rơi đi xuống đâu cũng không rõ nữa.

Đổ cả rổ rau vừa rửa sạch, tịnh tiện thể ngã vào mấy quả trứng để bên cạnh.

“Chết tiệt, vì sao tôi phải làm việc này chứ.” Nhìn mặt đất bừa bãi, Phương Diễm tức giận nói.

“Cậu nghĩ tôi muốn chắc.” Ôm nửa bên mặt, Cung Duy Diệp ủy khuất nói. Thật xui xẻo, chuyện gì anh cũng có thể gặp phải.

“Ai, chẳng phải anh nói từ giờ việc nấu ăn cứ giao anh thay cho tiền thuê nhà mạ? Vì sao tôi cũng phải làm?”

“Nếu cậu muốn ăn bữa trưa vậy xuống giúp tôi. Một mình tôi làm đến bao giờ mới xong?”

“Chết tiệt!” Phương Diễm tới bên bàn, cầm lấy con cá đang liều mạng hô hấp, tiếp tục làm công tác gã chưa hoàn thành.

“A —” Bị dầu bắn vào, Cung Duy Diệp vội vàng lùi về sau, “Nóng quá, bị bỏng rồi.”

“Lại sao vậy?” Phương Diễm tới bên anh, kiểm tra thương thế của anh.

“Chết rồi, cạn hết nước rồi.”

“Làm sao giờ?”

“Không biết.”

Lấy một chén nước lã, đổ vào trong nồi.

“A —”

“A —”

Hai nam nhân chật vật bất kham cuống quýt chạy ra khỏi trù phòng bắn đầy dầu mỡ.

“Hắc hắc…” Cung Duy Diệp bất đắc dĩ cười ngu ngốc.

“Làm xong anh phải dọn.” Phương Diễm oán hận liếc nhìn anh.

“Biết rồi.” Cung Duy Diệp vô lực gục đầu xuống. Ăn nhờ ở đậu, ăn nhờ ở đậu…

“Ôi, lại cắt vào tay. Đau quá…”

“Chết tiệt, sao tôm hùm lại cắn người a. Cung Duy Diệp, trên sách có nói vậy không…”

“Thế nào rồi? Cháy hết rồi hả? Anh ngốc quá đấy…”

“Phương Diễm, cà rốt cắt xong chưa? Sao cậu lại rơi lệ? Khóc gì thế…”

“Câm miệng! Hắt… hắt… hắt xì…”

“Trời ạ, sao lại bốc cháy, thế nào lại…”

“Mau dập lửa đi, thượng đế, anh định đốt bếp của tôi chắc.”

Rốt cuộc đúng 12 giờ, món ăn Trung Quốc chế biến thủ công có bề ngoài cực xấu xí được bưng lên bàn ăn.

“Ai, cậu ăn trước đi.”

“Vì sao là tôi.”

“Bởi vì cậu là chủ nhà a!”

“Hừ, không cần khách khí, anh là khách, anh nên ăn trước.”

“Hắc hắc… cái kia… cậu cứ ăn trước đi.”

“Đừng nói linh tinh nữa, bảo anh ăn thì mau ăn đi.”

“Khứ —” Bất mãn cầm đũa gắp một miếng cánh gà bỏ vào miệng.

Cắn vài miếng, “Không dở lắm! Được thông qua. Lần đầu làm đã được thế này là tốt rồi. Cậu nếm thử xem.”

“Anh không gạt tôi chứ?” Phương Diễm hoài nghi nhìn anh.

“Mặc kệ tôi lừa cậu hay không cậu cũng phải ăn, cậu cũng không thể không ăn ba.”

Phương Diễm bán tín bán nghi gắp một miếng cánh gà, đưa vào trong miệng.

Một giây sau, sắc mặt đại biến nhổ miếng thịt trong miệng ra. “Sao lại ngọt vậy chứ.”

“Cánh gà nướng ướp đường a, đương nhiên phải ngọt rồi. Chỉ là —” Cung Duy Diệp vội uống một ngụm nước lọc, “hình như cho hơi nhiều đường.”

“Vậy anh còn lừa tôi kêu hoàn hảo.”

“Hắc hắc… Có nạn cùng chịu ma.”

“Không phải anh xem cách làm trên mạng mạ? Chẳng lẽ viết nhầm?”

“Ai biết được?” Cung Duy Diệp buông đũa, chuyên chú nhìn nam nhân đối diện, nghiêm túc nói: “Phương Diễm, dù nói thế nào tôi cũng rất cảm kích cậu giúp đỡ tôi, sau này có việc gì cần tôi hỗ trợ, cứ nói thẳng, tôi sẽ cố hết sức.”

“Phải? Tôi muốn anh buông tha Trữ Tử Phàm ni?” Phương Diễm không hề chớp mắt nhìn anh.

“Ngoài việc này ra, tiểu Phàm là mong ước suốt đời của tôi. Nguyện vọng lớn nhất trong đời tôi là lấy cô ấy, vì mẹ tôi, vì Tử Phàm, vì chính tôi, tôi đều phải lấy cô ấy. Tôi yêu cô ấy —”

Tôi yêu cô ấy.

Yêu toàn tâm, dùng hết nửa cuộc đời, thẳng đến một ngày cô ấy nói cho tôi, cô đã yêu người khác, cô nhất định phải gả cho người kia.

Tử Phàm, người đó có thể mang lại hạnh phúc cho em nhiều hơn anh mạ? Nếu như vậy, anh nguyện ý rút lui.

Thứ anh muốn không nhiều, chỉ cần em hạnh phúc thôi.

Tưởng đương niên nắm chặt tay em không buông, nguyện ý cùng em rơi xuống vách núi, cuối cùng cũng có thể an tâm buông ra, bởi vì anh biết, phía dưới kia, có người nguyện ý đỡ em.

Đưa em tới lâu đài của người đó, giống như trong cổ tích.

Tiểu Phàm, anh yêu em, yêu của anh dừng lại tại thời khắc em hạnh phúc, kết thúc trong nụ cười ngọt ngào của em…