Chương 8: Gặp nhau

Đã hơn mười giờ tối, trời cuối thu rất lạnh. Ninh Gia chỉ mặc áo sweater mỏng, một cơn gió lạnh thổi qua làm cô lạnh run cả người, cô nhét tay vào túi co rúm người lại nhanh chóng bước nhanh về phía trường học.

Đi qua ngõ hẻm tối hôm trước, cô vô thức quay đầu lại nhìn, có điều ngoại trừ bóng đêm trống rỗng cũng không có bất kì cái gì khác. Cô nhớ tới cảnh tối qua rùng mình lần nữa rồi nhanh chóng bước tiếp.

Trên con đường này lúc đầu chỉ có mình cô nhưng đi không bao lâu, cô nghe thấy phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Lúc đầu cô không để ý, tưởng đâu có người cũng về muộn như mình. Nhưng đi vài phút tự nhiên cảm giác được có chỗ gì đó không đúng. Lúc cô đi nhanh bước chân kia cũng thay đổi nhanh, cô đi chậm tiếng bước chân kia cũng chậm lại. Để kiểm chứng không phải do mình tưởng tượng, cô còn cố ý dừng lại, bước chân kia cũng dừng theo.

Cô cắn môi co giò bỏ chạy. Bước chân đó vẫn theo sát cô. Ninh Gia cảm thấy đây không phải là cách, cô dứt khoát hít thở sâu một hơi dừng lại xoay người lại phía sau.

Tiếng bước chân tự nhiên cũng dừng lại, trên lối đi bộ vắng lặng cách cô chừng chục mét, có một dáng người cao cao đang đứng đó.

Vì đang đứng trong tối nên cô không thấy rõ mặt người kia, chỉ thấy giữa ngón tay anh kẹp một thanh mỏng như điếu thuốc phát sáng lập lòe.

"Ai đó, muốn làm gì?" Cô hỏi lớn cố gắng bình tĩnh không hoảng sợ.

Nhưng người kia im lặng không trả lời.

"Phía trước là cửa trường đại học, có bảo vệ đó, đừng có làm bậy. Tôi… tôi biết võ đó." Vừa nói cô vừa thủ thế vung nắm đấm về phía trước.

Có điều vừa nói xong cô cảm thấy mình ngớ ngẩn muốn chết. Tới nỗi cô còn nghe được người kia giống như cười khẽ một tiếng.

Hả? Cười khẽ?

Cô chậm rãi buông tay nghi ngờ nhìn người kia. Chỉ thấy anh đi về hướng thùng rác bỏ tàn thuốc, sau đó xoay người đến bên đường bước vào một chiếc taxi đang đậu ở đó.

Ninh Gia: "…" Là do cô quá đa nghi sao? Thì ra người ta không phải đang theo dõi cô mà chỉ đứng chờ xe thôi.

Hic vậy nãy giờ cô làm cái quỷ gì vậy?

Nói bậy nói bạ còn làm trò như khỉ làm xiếc?

Cô nhìn xung quanh một chút cũng may không có người, sau đó cô ôm đầu chạy nhanh như làn khói.

Đúng là mất mặt

Đoạn Tuân đang ngồi trong taxi, anh nhìn theo cô cho tới khi bóng dáng biến mất tại cửa trường mới từ từ quay đầu lại.

Cũng không biết anh nghĩ gì mà cười nhẹ. Đến thế giới này vài năm, anh không nghĩ lại gặp cố nhân đời trước.

Đời trước anh chọn nhảy thành lâu cũng không phải vì đền nợ nước. Cái vương triều tàn tạ mục nát đó không đáng, thực lòng mà nói triều đại Đại Ninh đến bước đường cùng cũng có hơn một nửa công lao của anh. Anh từng cho là chỉ cần có quyền thế và tài phú thì có thể bù đắp những thiếu thốn từ lúc lên tám tuổi của mình.

Nhưng đến khi anh leo lêи đỉиɦ cao quyền lực mới phát hiện được, có những thiếu thốn không cách nào bù đắp được, không có gì có thể thay thế, không chỉ mấy lạng thịt thiếu ở thân dưới mà ngay cả bên trong ngực cũng trống rỗng.

Sống một đời như thế cũng đủ rồi. Cuối cùng anh và Lục công chúa nhảy khỏi thành coi như trước khi chết anh đền ân tình còn thiếu của cô.

Đôi lúc anh cảm thấy có phải ông Trời cố ý chơi anh hay không? Rõ ràng đã cho anh đầu thai lại làm người vì cái gì lại để anh nhớ kỹ chuyện cũ trước kia?

Anh vì chuyện này thầm mắng ông Trời không biết bao nhiêu lần.

Có điều bây giờ nghĩ lại, thiếu một bát canh Mạnh Bà cũng không phải chuyện xấu, ít nhất gặp được cố nhân kiếp trước còn có thể nhận ra. Một người đi trong bóng đêm cùng mây mù quá lâu khó tránh khỏi muốn dựa vào cái gì đó.

Anh liếʍ đôi môi bị gió thổi làm khô khốc, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại vô thức cong khóe môi. Cũng không biết vì sao, trái tim đã lạnh lẽo từ lâu của anh tự nhiên hưng phấn một cách khó hiểu.