Chương 8.1: Gặp Nhau

"Cha… cha…" Đứa nhỏ quần áo tơi tả khóc lóc nắm chặt vạt áo của một người đàn ông. Người đàn ông kia cả người toàn mùi rượu, trên tay cầm một nắm bạc vụn, tung chân đá đứa bé đến tay của hai tên thái giám, nhổ một bãi nước bọt, lè nhè nói: "Cha ngươi nuôi ngươi không nổi, sau này ngươi vào cung sống ngày tháng tốt lành đi."

Đứa bé cứ như vậy bị lão cha say xỉn bán với giá năm lượng bạc.

Ngày tháng tốt lành? Bán vào cung làm thái giám thì làm gì có ngày nào tốt lành?

Khi anh bị trói trên bàn dài chờ bị hoạn, còn hi vọng cha mình sẽ quay lại đón mình, nhưng anh vĩnh viễn cũng không đợi được cha mình, chỉ có thể đợi đến khi mình bị cắt mất hai lạng thịt, làm đời này anh vĩnh viễn không thể trở thành đàn ông, còn có nỗi đau xuyên tim thấu xương kia.

Đau đớn này kéo dài không biết đến bao lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là nửa năm. Có lẽ đau đớn kia cả đời cũng không biết mất.

"Tiểu tạp chủng, dám ăn vụng đồ sao, ta thấy ngươi đúng là ăn hùm mật báo, đánh cho ta, đánh thật mạnh vào."

Gậy gỗ đập vào tấm lưng đơn bạc của đứa nhỏ, phát ra tiếng vang phanh phanh.

Đau quá, đứa nhỏ cảm thấy mình như sắp chết. Lại nghĩ, có phải khi chết rồi thì có thể ăn no mặc ấm không còn bị đánh nửa không? Vậy thì chết đi cũng tốt.

"Này, tiểu công công kia phạm vào tội gì thế."

"Bẩm Lục công chúa, tên tiểu nô tài này không tuân quy củ ăn vụng đồ, nô tỳ theo quy củ quản giáo nó."

"Tiểu công công đó ăn trộm cái gì?"

"Dạ, là một cái bánh."

"Chỉ một cái thôi sao, ta sai người mang lại cho tiểu công công một dĩa, xem như bù đắp. Ta thấy tiểu công công này trắng trẻo khả ái, đúng lúc mẫu hậu ta thiếu hai công công phục vụ, ngươi đem nó tới đi."

"Nô tỳ tuân lệnh."

Đứa nhỏ đang nằm trên ghế dài, khó khăn mở to mắt, nhìn trong tầm mắt mơ hồ bị ánh sáng làm cho lóa mắt, thấy một cô bé mặc váy ngắn vàng nhạt tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn, trán đính hoa điền, mặt đẹp như tranh vẽ. Vào lúc đó anh cho là mình đã thấy được tiểu tiên nữ ở trên trời.

"Tiểu Ninh, cô tới phòng nghĩ đưa trà cho Hell đi." Ninh Gia đang ở quầy bar phụ bưng rượu thì bị quản lý Vương gọi.

"Dạ."

Anh Vương nhìn bộ dạng chịu khó làm việc của cô, nghi ngờ sờ sờ đầu cũng không hiểu tại sao cô sinh viên ngoài giờ trung thực làm đúng bổn phận này lại bị Hell gọi đích danh?

Cũng không phải gọi thẳng tên, Hell nói là cô bé có mái tóc dài đen mượt, đeo kính đen, trong quán bar chỉ có một người phù hợp với miêu tả đó.

Ninh Gia không biết nghi vấn của anh Vương, cô chuẩn bị tốt trà nước, bưng khay đi vào phòng nghỉ. Nói thật, nếu không phải anh Vương gọi, cô tuyệt đối sẽ không cùng mấy phần tử nguy hiểm kia tiếp xúc.

Mặc dù cô không dám xác định 100% người ở ngõ nhỏ hôm trước có chết hay không, nhưng chỉ cần nghĩ đám người kia ở xã hội có pháp luật dám can đảm làm ra chuyện trói người cắt cổ tay lấy máu, dù không khẳng định cũng không dám tới gần.

Nếu để bọn họ phát hiện đêm đó mình tận mắt thấy vụ án phát sinh, coi như cô xong đời.

Đến phòng nghỉ, cô hít thở sâu gõ cửa như trước.

"Vào đi."

Là giọng của trưởng nhóm Tô Đạt. Ninh Gia đẩy cửa bước vào, cô cúi đầu đi lại bàn, không dám nhìn ai, đem bình trà và mấy cái ly từ khay để lên bàn.

"Mời mọi người từ từ dùng."

Để bình trà lên, cô lập tức cầm khay muốn rời khỏi ngay

Tô Đạt thấy điệu bộ muốn chạy ngay tức khắc của cô liền cười xấu xa, nói: "Từ từ đi, nhân viên phục vụ này sao vậy? Không rót nước cho khách sao?"

Ninh Gia dừng bước, cô kiên trì quay người lại ngồi xuống rót nước nhưng cứ cúi đầu không dám nhìn ai.

Không thể trách cô nhát gan, thành thực mà nói, ở xã hội có pháp luật mà mấy người này còn cả gan làm loạn thì cô chỉ muốn né ra xa, tránh bị phát hiện là nhân chứng chứng kiến hành vi phạm tội của bọn họ, mắc công họa đến lúc nào không hay.

Do sợ có sơ xuất nên động tác của cô rất chậm. Cũng không biết có phải có ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy có đôi mắt chăm chú nhìn mình. Cô có thể khẳng định đó không phải Tô Đạt.

Rót trà xong cô cũng không dám ngẩng đầu, chỉ đẩy mấy ly trà về trước rồi nói: "Mọi người từ từ dùng."

Tô Đạt vừa nhìn cô vừa cười xấu xa, nói: "Em gái, tối qua tôi sai rồi, tôi vừa hỏi anh Vương, em đúng là trưởng thành rồi. Xin lỗi nhé."

Ninh Gia run run: "Không…không có gì."

Tô Đạt cười nói tiếp: "Sao em khẩn trương vậy? Chúng tôi nhìn đáng sợ lắm sao?"

Ninh Gia nghiêm mặt trả lời: "Không có. Tôi phải trở về làm việc, mọi người từ từ dùng."

"Gấp cái gì?" Tô Đạt lần nữa ngăn cô lại, anh ta vào ly trà trên bàn: "Nhân viên phục vụ như em sao vậy? Ly trà cách Sin Thần xa như vậy, em xem làm sao cậu ấy cầm? Em còn không đưa qua."

Ninh Gia vừa tiến đến liền thấy ba người bọn họ ngồi tại ghế sopha dài, còn lại một người ngồi một mình ghế sôpha, nhưng vì không dám nhìn kỹ cũng không xác định là ai, cô nghe Tô Đạt nói mới biết là Sin Thần.