Chương 7.1: Điên Cuồng

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc cô nhìn Sin Thần, cô cảm thấy người kia giống như xuyên qua ánh đèn mờ ảo nhìn lại mình.

Cô không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng lại thấy rõ đôi mắt đó. Đôi mắt đen nhánh hẹp dài, sâu thẳm như muốn hút hồn người đối diện. Cô dám chắc đã gặp qua đôi mắt này rồi.

Nhưng âm thanh ngày càng lớn cùng với tiếng gào thét điên cuồng chói tai làm tim với tai cô không chịu nổi, cuối cùng Ninh Gia cũng không thể nhớ ra rốt cuộc cô đã từng gặp qua đôi mắt đó ở đâu.

Bây giờ mọi người trong quán bar đều chìm đắm trong màn biểu diễn của Hell, không cần nhân viên phục vụ.

Cô cố gắng chịu đựng ba bài hát xong lập tức chạy đến phòng thay quần áo nghỉ ngơi.

Phòng này cách âm khá tốt làm tiếng nhạc nhỏ đi đáng kể.

Cô lấy di động ra, lúc này cô mới nhớ mình đã quên chụp hình cho Cát Dao, lại nghĩ đến mấy người đó là phần tử nguy hiểm tốt nhất không nên đυ.ng tới.

Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, chỉ vừa nghỉ được một chút, bên ngoài đã kết thúc nên cô tranh thủ thời gian trở về.

Trên sân khấu Hell đã biểu diễn xong ca khúc cuối, Tô Đạt nói mấy câu cám ơn khiến fan hâm mộ điên cuồng gào thét nhưng cũng không thể giữ chân bọn họ được lâu hơn.

Ninh Gia định mượn cơ hội này để nhìn rõ mặt tay ghita kia nhưng tiếc là cô đến chậm một bước.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cũng là lúc nhóm khách kiêm fan hâm mộ này uống rượu điên cuồng nhảy nhót.

Cũng không biết có phải Hell làm tinh thần mọi người trở nên quá khích hay không mà khách đêm nay quậy điên cuồng làm quán bar rối tung lên.

Trước đó Ninh Gia khui rượu hơi chậm làm một tên say xỉn chửi bới ầm ĩ.

Khi đến đây làm thêm cô đã nghe Triệu Tâm Đồng nói sẽ gặp mấy người khách không ra gì, không cần quan tâm cứ coi như chó sủa. Cho nên cô cũng không quá để ý.

Nhưng lần thứ hai gặp phải người không ra gì cô không có cách nào thờ ơ thêm.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ nhân lúc cô khui rượu liền sờ mông cô, theo bản năng cô chụp lấy tay hắn ta. Tên kia còn không chịu để yên, giữ chặt tay cô, một tay cầm tiền mặt muốn nhét vào ngực cô: "Tới đây, uống với anh một ly nào."

Ninh Gia đỏ mặt ra sức tránh: "Xin lỗi, tôi là nhân viên phục vụ không phải nhân viên tiếp rượu."

Tên kia bị từ chối hắn ta bất mãn gắt lên, đẩy cô một cái, ác ý nói: "Hứ, ở chỗ này còn bày đặt từ chối, giả bộ thanh cao cái khỉ gì?"

Ninh Gia bị đẩy một cái khiến cô lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững, cô không thèm để ý hắn ta mắng cái gì lập tức đi nhanh ra khỏi đó.

Cảnh này bị Triệu Tâm Đồng nhìn thấy, cô ấy đi tới nói: "Loại cặn bã này lâu lâu lại có, em đừng để ý cũng đừng ồn ào với hắn mắc công hắn lại làm tới."

Ninh Gia thở phào: "Em biết rồi."

Triệu Tâm Đồng bực mình nói: "Loại đàn ông khi dễ phụ nữ thế này sớm muộn gì cũng có người xử."

Ninh Gia bị cô ấy chọc cười: "Mong là vậy."

Lúc đầu hai người chỉ thuận miệng nói vậy, ai dè chỉ lát sau, Ninh Gia đi một vòng tự nhiên Triệu Tâm Đồng không biết từ đâu xông ra giữ chặt cô, cười rạng rỡ hết sức vui mừng: "Chị với em vừa nói…" Vì đang cười hết cỡ nên cô ấy bị hết hơi không nói hết câu.

"Làm sao?" Ninh Gia không hiểu ra sao.

Triệu Tâm Đồng thở phào, cô ấy chỉ tay về hướng nhà vệ sinh, cười nói: "Tên đầu heo lúc nãy sàm sỡ em không biết bị ai lột đồ cột trước cửa nhà vệ sinh, nằm như heo chết, trên bụng bị người ta dùng sơn viết hai chữ biếи ŧɦái, bị rất nhiều người chụp hình đưa lên mạng. Bảo vệ chạy lại kêu nửa ngày mới tỉnh dậy còn quần áo thì mất tiêu, cuối cùng hắn phải tìm cái khăn trải bàn quấn lại, bị bạn bè mang đi rồi. Bị viết biếи ŧɦái còn chưa đủ, chị nghe người ta cười nói hàng của hắn nhỏ xíu cũng bị người ta chụp hình luôn. Mắc cười chết đi được, quả báo tới sớm ghê."

Ninh Gia không thể tưởng tượng nổi, cô hỏi: "Chị có biết ai làm không?"

Triệu Tâm Đồng lắc đầu: "Không biết nữa, camera giám sát không quay được. Quán bar lộn xộn thế này toàn dân thứ dữ, chắc đυ.ng tới người nào nên bị xử rồi."

Ninh Gia nghe Triệu Tâm Đồng kể lại, cô cũng thấy thật thoải mái: "Đúng là đáng đời."

"Đúng vậy."

Loại công việc tay chân tốn thể lực này đối với Ninh Gia thì hơi quá sức, cô cảm rất mệt mỏi. Có điều vì 200 tệ tiền lương mỗi tối, có cực khổ đến mấy cũng không đáng kể.

Hai trăm tệ ở đời trước không tới nửa lượng bạc. Nhưng có được núi vàng núi bạc nhưng không có tự do thì có ích gì?

Cho nên bây giờ mỗi đêm chỉ kiếm được 200 tệ nhưng loại vui vẻ này ở đời trước không cách nào cảm nhận được, đương nhiên nếu kiếm được nhiều hơn thì càng tốt.

"Về thôi." Bạn trai Triệu Tâm Đồng chạy xe tới đón cô ấy như cũ.

"Hẹn gặp lại, chị Tâm."

Triệu Tâm Đồng dặn dò cô: "Bữa giờ thời tiết trở lạnh, buổi tối rất vắng, hướng về trường lại càng vắng hơn em nên cẩn thận một chút."

"Dạ."

Ninh Gia gật đầu cảm ơn. Chỗ tốt khi làm người bình thường là luôn biết được ai thật lòng đối xử tốt với mình, không giống như đời trước trong cung một đống người bề ngoài nghe lệnh nhưng thật ra không biết được ai thật ai giả.