Chương 20

Hai mươi phút sau.

Ninh Gia bất lực nhìn thống đốc Đoạn ăn tô mì thứ tư trong tay rồi ợ lên.

Lần này Đoạn Tuân không nhịn được nữa, lấy ví ra nói: "Tính tiền đi."

Mẹ Ninh cười nói: "Chỉ là mấy tô mì thôi, cậu đã giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy. Làm sao tôi có thể tính tiền cậu được!"

Đoạn Tuân nói: "Không được. Như vậy tôi sẽ là kẻ ăn trực." Thậm chí anh còn ăn bốn tô.

Ninh Gia mỉm cười nói: "Số tiền bảo kê mà anh yêu cầu họ trả lại cũng không đủ ăn mỗi ngày, đừng để chúng tôi cảm thấy tiếc nuối.”

Đoạn Tuân nhướng mày, anh nghe lời cô thu lại ví tiền.

"Ca ca, anh đi sao?" Ninh Quân chớp mắt nhìn anh đứng lên hỏi.

Đoạn Tuân gật đầu.

"Vậy em tiễn anh."

Đoạn Tuân cúi đầu nhìn nhóc con nhiệt tình, anh cong môi: "Được."

"Chị, em đi tiễn anh nha."

Ninh Gia nói: "Chậm một chút, đừng đi lung tung, cẩn thận đừng để cơ thể khó chịu." Cô lại nói với Đoạn Tuân: "Tạm biệt, hoan nghênh anh nếu có thời gian quay lại đây."

Đoạn Tuân đút hai tay vào túi quần, anh nheo mắt gật đầu.

Sau khi người thứ nhất và người thứ hai rời đi, Ninh Gia nhìn bóng dáng mảnh khảnh thấy anh từ trong túi quần rút ra một bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa nhặt một sợi tóc dài ở thái dương.

Hành động này ? ?

Cô cau mày nghi ngờ.Thứ hai là đêm cuối cùng của nhóm nhạc Hell biểu diễn trong quán bar. Hôm qua, Sin Thần đã thực thi công lý ở chợ đêm, anh giúp gia đình cô bù đắp được tổn thất to lớn, Ninh Gia rất biết ơn anh. Chỉ bốn tô mì tối qua chắc chắn là không đủ.

Hơn nữa… Hơn nữa, đêm qua Sin Thần đã mang lại cho cô một cảm giác khó tả.

Hôm nay sau khi đến quán bar làm việc, cô bưng ấm trà ra sảnh mà không đợi sự chỉ dẫn của ai. Bề ngoài, cô phục vụ trà và nước, nhưng thực tế, cô muốn đến gần Sin Thần để xác minh những nghi ngờ của mình.

Nhưng tối nay Sin Thần lại lạnh lùng như băng, lỗ mũi anh hếch lên vẻ mặt rất kiêu ngạo, anh cũng không để ý đến nỗ lực bắt chuyện của cô.

Sau đó, Tô Đạt và những người khác nhận ra cô đang cố gắng bắt chuyện với anh nên họ không thể không trêu chọc cô.

Cô không thể chống lại công tử nhà giàu nên không còn cách nào khác đành phải rút lui trước.

Nhưng trước khi rút lui, Tô Đạt ngăn cô lại: "Cô gái, thứ bảy này em có rảnh không?"

Ninh Gia mặt lạnh trả lời: "Không."

Tô Đạt cười khúc khích: "Em đang nghĩ gì thế? Em tưởng tôi hẹn em sao?"

Chẳng lẽ không phải sao?

Tô Đạt nói: "Em không muốn đi làm sao? Thứ bảy này chúng tôi có việc ở đây, em có làm không?"

"A?" Ninh Gia nhất thời không có phản ứng.

Tô Đạt nói: "Thứ bảy này nhóm chúng tôi sẽ trở lại tham gia Lễ hội âm nhạc Tân Giang. Chúng tôi cần một trợ lý giúp đỡ hậu cần. Mặc dù những người muốn làm trợ lý của chúng tôi có thể xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường nhưng bọn họ đều có ý đồ xấu. Dù sao những người như chúng tôi đẹp trai như vậy, ở bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm nên phải tự bảo vệ chính mình."

Ninh Gia trong lòng trợn tròn mắt, cô đang định quay người rời đi ngay lập tức, lại nghe anh ta nói: "Từ chiều đến tối, cơm ăn tôi sẽ lo, thù lao một ngàn…"

"Tôi làm!" Ninh Gia lập tức ngắt lời anh ta.

Tô Đạt bị phản ứng của cô làm cho buồn cười, anh ta cười lớn: "Sao em buồn cười vậy!"

Ninh Gia cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút kỳ quái, cô sờ lỗ tai ngượng ngùng hỏi: "Có thật không?"

Tô Đạt lấy ra giấy phép lao động đưa cho cô: "Đương nhiên là thật, buổi trưa em có thể trực tiếp đến công viên Tân Giang tìm chỗ của chúng tôi."

Ninh Gia nhận lấy tấm phiếu, cô nhìn Đoạn Tuân ở một bên mặt không chút biểu cảm, cô lại nói: "Sao anh lại tìm tôi?"

"Nghe nói em là sinh viên nghèo, chúng tôi rất vui khi được giúp đỡ người khác. Cũng tình cờ em lại là bồi bàn? Chắc hẳn là rất giỏi trong việc hậu cần."

Nghe cũng không ổn lắm, nhưng Ninh Gia vẫn vui vẻ cảm ơn: "Cám ơn, tôi nhất định sẽ phục vụ thật tốt."

Sau đó cô vui vẻ chạy đi.

Lúc cô đi ra ngoài, Tô Đạt quay đầu nhìn Đoạn Tuân vẫn im lặng: "Sin Thần, sao cậu lại nghĩ đến việc để cô gái này làm trợ lý của chúng ta?"

Đoạn Tuân cầm ly trà lên uống một ngụm nói: "Giúp đỡ người khác là niềm vui."

Tô Đạt: "…" Được rồi.

Dù sao trên mặt của anh cũng không thể nhìn thấy lý do nào khác.

Mặc dù vấn đề này có vẻ như là một cái bánh trên trời hoặc một cái bẫy trên bầu trời. Nhưng lễ hội âm nhạc Tân Giang ở thành phố này khá nổi tiếng, Ninh Gia tới đây đã mấy năm, cô cũng đã nghe nói qua cho nên cô nghĩ nó tạm thời chỉ là cái bánh không phải cái bẫy.

Trong nháy mắt đã đến thứ bảy, sau bữa trưa ở căng tin, Ninh Gia lên xe buýt, cô đi thẳng đến công viên Tân Giang.

Lễ hội âm nhạc kéo dài trong hai ngày, các buổi biểu diễn đã bắt đầu trong ngày. Mỗi ban nhạc hoặc ca sĩ đều có lều riêng. Có lẽ vì sợ bị fan quấy rối nên căn lều không ghi tên ai, cũng may Ninh Gia có giấy phép lao động, sau khi hỏi thăm vài nhân viên, cô đã thành công tìm được căn lều.

Lều rất lớn, trong đó có bốn người ngồi vây quanh, nói đúng ra thì có ba người, người còn lại là Sin Thần, anh ngồi trên đệm mềm tư thế khá bình thường.

Ngoại trừ nhạc cụ miễn cưỡng được sắp xếp một cách có trật tự, tất cả những thứ bừa bộn đều được ném khắp nơi trong lều, bao gồm quần áo, giày dép, bản nhạc, đồ uống và thậm chí cả vài đôi tất đã sờn.