Chương 21

Tô Đạt thấy cô đi vào liền duỗi người đứng dậy: "Tới rồi? Chúng tôi ra ngoài đi dạo một vòng, chỗ này giao cho cô."

"Được." Ninh Gia gật đầu, cô cười lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn, lương một ngàn một ngày, công việc như vậy cô có thể tìm đâu ra?

Tô Đạt nhìn cô mỉm cười, anh ta dẫn A Thản và Tiểu Phi cùng nhau ra ngoài.

Ninh Gia vốn tưởng rằng bốn người đều sẽ rời đi, nhưng khi nhìn thấy bên trong vẫn còn có một vị Phật lớn ngồi, cô không khỏi kỳ lạ hỏi: "Sin Thần, sao anh không ra ngoài đi dạo với bọn họ?"

Đoạn Tuân nhàn nhạt nhìn cô nói: "Tôi không phải con quay."

Ninh Gia: "???" Anh là ông chủ, anh có quyền quyết định, cô cứ việc làm việc của mình thôi.

Thành thật mà nói, cô vẫn rất ngưỡng mộ những người này, địa điểm biểu diễn của họ là vào ban đêm, chắc chắn họ chỉ mới đến cách đây không lâu, mà lều trại đã bị họ tra tấn đến mức này hầu hết tất cả mọi người đều không có khả năng này.

Cô xắn tay áo lên, vừa nhặt hai bộ quần áo biểu diễn dưới đất lên, liền nghe thấy người phía sau nói: "Bỏ xuống!"

"A?" Ninh Gia quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi, cô cũng không biết tại sao.

Đoạn Tuân lại nói: "Bỏ xuống."

"Không phải… Tôi đang dọn dẹp!"

Đoạn Tuân nói: "Không cần dọn."

"Ồ."

Ninh Gia cho rằng quần áo không thể di chuyển được nên cô đặt chúng xuống như anh nói, rồi cô đi nhặt bản nhạc và chai nước trên mặt đất.

"Bỏ nó xuống!"

"Hả?"

"Những thứ này cũng không cần phải dọn."

"Nhưng…" Ninh Gia khó hiểu nhìn anh.

Đoạn Tuân đứng dậy, anh cầm đồ trong tay ném sang một bên, dùng chân đá văng đồ vật mà những người đó ném sang một bên. Sau đó, anh chỉ vào chiếc đệm êm ái mà anh vừa ngồi lên nói: "Ngồi đó đi."

Ninh Gia bị hành động khó hiểu của anh làm cho choáng váng, nhưng cô vẫn ngồi xuống theo chỉ dẫn của anh.

Đoạn Tuân: "Ngồi xuống, đừng nhúc nhích."

Ninh Gia ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô có chút lo lắng gật đầu "…Ồ."

Đoạn Tuân nhìn cô, anh kéo rèm lều rời đi ra ngoài.

Ninh Gia: "…"

Chuyện gì vậy?

Cô liếc nhìn những thứ anh đá thành một đống, muốn dọn dẹp nhưng lại không dám di chuyển khi chưa được anh cho phép, cô chỉ có thể ngồi trong lều chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Ban đầu cô nghĩ Sin Thần đã ra ngoài để chơi con quay, nhưng anh rời đi và quay lại chỉ sau vài phút. Anh ra đi tay trắng nhưng lúc về với một chiếc túi lớn.

Anh liếc nhìn cô, anh ngồi xuống đối diện cô mở túi ra.

Bên trong là một đống đồ ăn nhẹ.

Ninh Gia nuốt khan.

Đoạn Tuân cúi đầu lấy ra một túi khoai tây chiên, sau khi xé ra anh lấy một miếng đưa vào miệng nhai.

Ninh Gia cảm thấy rất ngon vì cô thấy anh dường như đang gật đầu hài lòng.

Không ngờ ngay sau đó, túi khoai tây chiên lại được đưa đến tay cô.

"A?"

"Ăn." Lời nói ngắn gọn của anh đi thẳng vào vấn đề.

"…Cám ơn." Tim Ninh Gia đập mạnh, cô cầm lấy khoai tây chiên do dự một chút rồi mới ăn.

Đoạn Tuân lại lấy trong túi ra một chai nước cam, anh mở nắp uống một ngụm, sau đó cau mày cong môi, anh đóng nắp lại rồi ném nó lên quần áo của những người đó.

Sau đó, anh tiếp tục lấy trong túi ra một chai nước màu trắng, anh mở ra uống một ngụm, lần này vị rất ngon, anh gật đầu đóng nắp lại, lại lấy ra một chai nước uống tương tự đưa cho cô gái đối diện: "Uống cái này đi."

Ninh Gia run rẩy nhận lấy: "…Cảm ơn."

Tiếp theo, Đoạn Tuân lại từ trong túi tìm ra một gói thịt bò khô và hạt dẻ, anh cắn một miếng cảm thấy ngon miệng gật đầu rồi đưa cho chúng cho Ninh Gia.

Ninh Gia bị hành động kỳ lạ này của anh làm cho khó hiểu, thêm khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh khiến cô có chút bất an. Vì cô không thể đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo.

Đồng thời, cô cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Giống như… các thái giám trong cung thử thuốc độc cho chủ nhân trước khi ăn.Ý nghĩ này vừa hiện ra, Ninh Gia lập tức bị chính mình hù dọa.

Chưa kể chín trong số mười lần Sin Thần không hề có ký ức về kiếp trước. Ít nhất, cho dù thống đốc Đoạn và cô giống nhau, cô cũng sẽ sợ hãi đến mức không dám tự mình thử độc.

Đó là thống đốc Đoạn, một thống đốc độc ác và tàn nhẫn, khiến mọi người phải sợ hãi! Đừng nói là cô, Lục công chúa có tiếng không có miếng này, ngay cả hoàng thượng cũng không có cơ hội để anh thử độc.

Ninh Gia cảm thấy trí tưởng tượng thử độc của mình quá rộng lớn nên cô tỉnh táo lại, cô nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ buồn cười này.

Đoạn Tuân thấy cô ăn không nhiều, anh liền lấy ra một túi bánh đào khác, tự mình nếm thử một miếng rồi lại đưa cho cô.

Ninh Gia nói: "…Đủ rồi, tôi không ăn nữa." Nói xong, cô cũng nhanh chóng nói thêm: "Cám ơn."

Đoạn Tuân liếc nhìn cô với vẻ mặt khó đoán, anh im lặng một lát hỏi: "Người có thể ngủ một lát? Khi nào có buổi biểu diễn ta sẽ gọi người."

Mặc dù cô hơi buồn ngủ nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện này thật kì lạ khiến cô có chút sợ hãi.