Chương 19

"A? Sao những người đó lại quay lại? Hình như họ đang hoàn tiền cho mọi người?" Mẹ Ninh đang nấu đồ trước quầy hàng, bà ấy vô tình nhìn thấy ba tên xã hội đen đang hoàn tiền cách đó không xa, bọn họ thì thầm gì đó trong bối rối.

Ninh Gia cũng nhìn thấy, cô không chỉ nhìn thấy ba người trả tiền MÀ còn nhìn thấy Đoạn Tuân đi phía trước ba người đó, còn Ninh Quân nắm tay anh.

Ninh Gia: "????"

Chuyện gì vậy?

Lúc đến gần quầy hàng của mình, Ninh Quân buông tay Đoạn Tuân ra, cậu vui vẻ chạy tới đưa số tiền trong tay cho mẹ Ninh: "Mẹ, họ đã hoàn tiền cho mình rồi." Cậu nhét vào túi quần sau của mẹ mình rồi nhàn nhã bước tới cậu thanh niên, chỉ nói: "Anh kia lấy lại cho mọi người rồi."

Ninh Gia nhìn cậu thanh niên ngày càng đến gần, cô kinh hãi không nói nên lời.

Ninh Quân đưa tiền cho mẹ, cậu chạy lại kéo tay Đoạn Tuân kéo đến quầy hàng của mình, nói: "Ca ca, đây là ba mẹ và chị em."

Đoạn Tuân nhìn thoáng qua hai người nam nữ trung niên chất phác, anh nhếch đôi môi mỏng, ba mẹ của Lục công chúa ở kiếp này thật sự rất nghèo.

Mẹ Ninh nghe con trai mình nói cậu thanh niên này đã giúp họ lấy lại tiền, bà ấy không biết anh đã làm thế nào, bà ấy vừa mừng vừa lo lắng nói: "Anh bạn trẻ, họ không dễ chọc đâu. Sợ sau này bọn họ sẽ tìm cậu gây phiền phức."

Đoạn Tuân cười nhẹ quay đầu về phía ba người đang đi tới, lạnh lùng hỏi: "Sau này các người có làm phiền tôi không?"

Ba người bọn họ vội vàng lắc đầu: "Không dám, nhất định không dám."

"Còn dám thu phí bảo kê ở đây không?"

"Không, không, không bao giờ đến đây nữa." Ba người bọn họ nói chuyện với anh giống như những bóng ma, khuôn mặt tái nhợt cả người run rẩy.

Đoạn Tuân xua tay: "Được, cứ trả tiền rồi đi đi. Đừng ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố."

Ba người gật đầu, tiếp tục vội vàng hoàn tiền, một lúc sau bọn họ liền biến mất trong đám đông.

Sau cú sốc, về cơ bản Ninh Gia đã không còn lo lắng về những câu hỏi của mẹ cô nữa, tuy thống đốc Đoạn không còn ký ức về kiếp trước nhưng rõ ràng anh vẫn thừa hưởng những kỹ năng đáng sợ của kiếp trước. Lần đầu anh dọa chết người trong ngõ, lần sau anh dùng súng giả khiến người ta bỏ chạy, kiếp trước anh cũng không cần tới mười chiêu đã tra tấn người ta khiến người ta ngoan ngoãn. Chính là…

"Sin Thần, sao anh lại ở đây?" Cuối cùng cô cũng tiến lên một bước hỏi câu hỏi của mình.

"Các con quen nhau sao?" Mẹ Ninh ngạc nhiên hỏi.

Ninh Gia gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Anh ấy là nghệ sĩ guitar rất nổi tiếng ở đại học của con, tất cả các bạn cùng lớp đều biết anh ấy." Dừng một chút, cô nói thêm: "Chỉ là… con biết anh ấy, nhưng anh ấy không biết con."

Mẹ Ninh nghe xong rất bối rối, nhưng ý tứ chính là chàng trai trẻ đẹp trai này là một người nổi tiếng ở trường của con gái bà ấy.

Dù thế nào đi nữa, chàng trai trẻ này đã rút kiếm giúp đỡ họ khi họ gặp khó khăn, bà ấy mỉm cười: "Tôi không biết phải cảm ơn thế nào, hay cậu ngồi vào trong đi tôi nấu cho cậu một tô mì."

Ánh mắt của Đoạn Tuân dừng lại ở mấy vị khách ở bàn nhỏ phía sau, anh nhíu mày thật sâu. Ngoại trừ kiếp trước anh mười tuổi, anh chưa bao giờ ăn cơm trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.

Những người bò ra từ cống ngầm sống một cuộc sống an nhàn sung sướиɠ thường nghèo và tinh tế hơn những người có xuất thân đặc quyền. Ví dụ, Đoạn Tuân là một người sợ vi khuẩn.

Anh quay đầu lại nhìn Ninh Gia vẫn còn đang nghi ngờ, anh hắng giọng nhỏ giọng trả lời câu hỏi của cô: "Tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy chợ đêm muốn ăn chút gì đó."

Ninh Gia gật đầu, lúc mọi người trong bàn ăn xong, cô nhanh chóng chỉ vào chỗ trống nói: "Mì của chúng tôi rất ngon, anh ăn thử đi."

Đoạn Tuân nói: "Được."

Anh đi đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống. Ninh Quân chăm chỉ đi dọn bàn, mẹ Ninh đặt tô mì xuống, Ninh Gia ở một bên chờ sẵn chuẩn bị bưng lên cho anh.

Đoạn Tuân chán ghét nhìn chiếc bàn đầy dầu mỡ trước mặt, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Gia bên cạnh xe đẩy, thấy cô đang chuẩn bị bưng tô, Đoạn Tuân cau mày nói với Ninh Quân bên cạnh mình: "Nhóc, cậu bưng lại đây cho tôi."

Ninh Quân tự động coi lời phân phó này của anh như sự gần gũi của người anh tốt với mình. Cậu gật đầu mạnh mẽ vui vẻ nhận nhiệm vụ. Cậu chạy đến xe đẩy nhận lấy tô mì từ tay Ninh Gia: "Chị, để em bưng cho."

Ninh Gia buông tay: "Vậy thì cẩn thận."

"Ừ."

Ninh Quân đặt tô mì lên bàn, tự tay mở đôi đũa dùng một lần cho anh, cười nói: "Ca ca, anh ăn đi, mẹ em nấu mì ngon lắm."

Đoạn Tuân chán ghét cầm lấy đôi đũa gỗ rẻ tiền, ánh mắt rơi vào chiếc tô lớn trước mặt. Món mì đơn giản trông chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ chúng là cấp thấp và giá rẻ.

Anh lại ngẩng đầu nhìn Ninh Gia, thấy cô đang nhìn mình ánh mắt tựa hồ có chút chờ đợi.

Vì là mì gạo do Lục công chúa làm nên anh đành miễn cưỡng cắn một miếng để giữ thể diện.

Anh cúi đầu, dùng đũa gắp một miếng mì nhỏ còn đang nóng hổi,

miễn cưỡng đưa vào miệng.

Hương thơm hơi cay từ đầu lưỡi lan tỏa khắp khoang miệng. Anh cau mày gắp thêm một đôi đũa lớn.

Ba phút sau, tô mì và nước đã được ăn hết.

Ngồi đối diện anh, Ninh Quân nâng gò má lên cậu nở nụ cười thật tươi: "Ca ca, mì mẹ em làm có ngon không?"

Đoạn Tuân hắng giọng: "Không tệ."

Mẹ Ninh nhìn anh sau khi ăn xong, bà ấy mỉm cười bên cạnh chiếc xe nói: "Tôi nấu cho cậu một tô nữa nhé?"

Đoạn Tuân: "…Cũng được."