Chương 14

"Tôi thả hai người đi sao?" Đoạn Tuân lạnh lùng nói.

Thiếu niên hoàn toàn không thấy rõ động tác của anh, chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên phát ra hai thanh âm nghẹn ngào đau đớn đến mức suýt chút nữa bật khóc.

Đoạn Tuân khinh thường xua tay: "Lần sau nếu tôi nhìn thấy các người huýt sáo với cô gái, sẽ không đơn giản chỉ là đau miệng thôi đâu."

Hai chàng trai sửng sốt đến mức quên phản ứng ngay lập tức, họ chỉ lấy tay che miệng lại. Khi tỉnh lại thì hung thủ đã bỏ đi trong đêm.

Người này thật quỷ dị, hai nam sinh bị tát từ phía sau nhìn bóng người kia, nhìn nhau một lúc cũng không dám đuổi theo, chỉ chửi rủa vài câu trong đêm tối rồi chịu đau khổ. Thật là một sự mất mát không thể giải thích được, họ giận dữ bước về phía ký túc xá.

*

Ninh Gia không biết đêm đó có hai nam sinh sưng miệng mấy ngày chỉ vì huýt sáo với cô, cô thậm chí còn không biết có người huýt sáo với mình.

Về đến ký túc xá, cô tắm nhanh rồi nằm lên giường, cảm xúc vẫn như đang đi tàu lượn siêu tốc, thăng trầm và choáng váng.

Lúc thì cô phấn khích vì gặp được thống đốc Đoạn tái sinh, lúc khác thì cô lại thấy nhẹ nhõm vì bốn người đó không phạm tội gϊếŧ người, khoảnh khắc tiếp theo cô bực mình vì mình bị coi là trò đùa vì sự ngu ngốc và cố gắng trở thành một anh hùng của mình.

Nhìn chung, đó cũng là một đêm thú vị.

*

Nói Ninh Gia không hy vọng thống đốc Đoạn có ký ức kiếp trước như cô chắc chắn là nói dối. Suy cho cùng chỉ có thống đốc Đoạn nhớ rõ chuyện xảy ra kiếp trước nên hai người có thể coi là bạn cũ. Nếu không thì họ chỉ là những người xa lạ.

Ngày hôm sau, cô đến quán bar mang trà đến phòng nghỉ mà không đợi sự chỉ dẫn của người quản lý.

"Eh? Hôm nay tôi không bảo em mang trà! Tại sao em lại tự mình đến?" Tô Đạt nhìn thấy cô, lại cười đùa nói: "Cảm ơn em tối qua đã gọi cảnh sát, nếu không chúng tôi đã bị đánh rồi. Tôi muốn cảm ơn em vì đã ngăn Sin Thần của chúng tôi kịp thời nếu không để thủ đoạn nhỏ của cậu ấy đã bị vạch trần."

Giọng điệu của anh ta rõ ràng là trêu tức thay vì cảm ơn.

Ninh Gia biết anh ta là người như thế nào, cô từ chối trả lời câu hỏi của anh ta chỉ lặng lẽ liếc nhìn Đoạn Tuân bên cạnh, sau đó cô cúi xuống rót trà cho mọi người.

Tô Đạt vội vàng cầm lấy ấm trà: "Đừng, đừng, đừng chúng tôi tự mình làm được, sao có thể nhờ vị cứu tinh rót trà cho chúng tôi."

Ninh Gia không tranh cãi với bọn họ, chỉ đơn giản tránh sang một bên chuyên tâm theo dõi Đoạn Tuân.

So với thống đốc Đoạn ở kiếp trước, có lẽ vì không còn là thái giám nên anh có khuôn mặt tuấn tú quá mức với mái tóc dài ngang tai nhưng không nữ tính như kiếp trước mà có hormone nam tính hơn rất nhiều.

Lúc này Đoạn Tuân hơi cụp mắt nhìn Tô Đạt đang rót trà, anh chú ý đến ánh mắt của cô, anh nhướng mi nhẹ nhàng nhìn cô một cái, sau đó cụp mắt xuống ánh mắt lại xa xăm lạnh lùng, rõ ràng là anh không nhận ra cô.

Cô có chút tức giận thở dài bưng khay trà đi ra ngoài.

"A? Bây giờ em đi sao?" Tô Đạt cười nói.

Ninh Gia giả vờ như không nghe thấy.

Tô Đạt lại cười lớn, quay người nói: "Cô gái này thật ngốc, thật thú vị."

Không ngờ, chưa nói xong anh ta đã nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ Đoạn Tuân, nó khiến lòng bàn chân anh ta run rẩy, anh ta chớp chớp mắt vô tội nói: "Sao vậy?"

Đoạn Tuân thu hồi ánh mắt sắc như dao của mình, đứng dậy nhẹ giọng nói: "Đi vệ sinh."

Ninh Gia đang đi vòng quanh góc đường thì nghe thấy sau lưng có tiếng mở cửa, cô theo bản năng quay người lại, là Đoạn Tuân đi ra, anh đi về phía nhà vệ sinh đối diện.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn, nảy ra suy nghĩ cô ngập ngừng gọi nhỏ: "Thống đốc——"

Thanh âm không lớn, nhưng Đoạn Tuân nhất định có thể nghe thấy. Nếu như anh cũng có ký ức như vậy, cho dù không nhìn lại nhất định anh sẽ có chút phản ứng.

Nhưng đáng tiếc, bóng dáng đó không hề dừng lại một giây nào mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Ninh Gia nhìn hành lang trống trải, cô thất vọng bĩu môi.

Có vẻ như cô là người duy nhất trên thế giới uống canh Mạnh Bà đã hết hạn sử dụng.

Phía bên này, Đoạn Tuân bước vào nhà vệ sinh, khóe miệng anh nhếch lên.

Suy đoán của anh quả nhiên chính xác, Lục công chúa cũng giống như anh, đi qua cầu Nại Hà nhưng không uống canh Mạnh Bà.

Cô vừa kiểm tra anh phải không?

Tô Đạt nói không sai, cô thật sự ngu ngốc, kiếp trước cô là một công chúa ngu xuẩn, đến kiếp này hầu như cũng không có tiến bộ bao nhiêu.

Anh cau mày nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương.

Kiếp trước anh làm thái giám thật sự không phải là một trải nghiệm dễ chịu gì, thời điểm anh đến thế giới này, anh đã đem chuyện cũ xóa bỏ.

Nhưng…

Anh nhướng mày, nếu một ngày nào đó cô thực sự xác nhận thân phận của cô, anh cũng không thể không thừa nhận được.

Dù sao anh cũng là người dân Đại Ninh, Lục công chúa đối với anh rất tốt, tuy Đoạn Tuân anh là kẻ nịnh bợ nhưng cũng không phải là kẻ bất trung bất công.