Chương 13

A Thản cười to nói: "Tôi vừa mới tính toán trong đầu nên phân bổ bao nhiêu người cho mỗi người. Mặc dù bọn họ có ít người, nhưng hiệu quả chiến đấu của bọn họ thoạt nhìn cũng không tốt, bốn người chúng ta nhất định sẽ không bị tổn thất gì. Ai mà ngờ được, Sin Thần của chúng ta một chiêu đánh bại kẻ địch, chúng không phục cũng không được."

Đoạn Tuân nghiêng người liếc anh ta một cái nhếch khóe môi.

Anh quay đầu liếc nhìn Ninh Gia vẫn đứng đó cô vẫn ngốc nghếch như xưa. Sợ anh gϊếŧ người nên chạy ra ngăn cản? Cô tưởng anh không biết gϊếŧ người là phạm pháp sao? Sao cô lại ngu ngốc như vậy?

Với lại, anh đã không gϊếŧ ai trong nhiều năm rồi, anh cũng cảm thấy rất nhàm chán.

Nếu không phải ở thời đại này người ta không cho tùy tiện gϊếŧ người, loại vật đó đã chết dưới tay anh tám trăm lần, anh cũng không cần phải dùng súng giả để lừa người.

Lúc này Ninh Gia chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc. Làm sao cô có thể nghĩ ai đó sẽ bốc đồng cầm súng gϊếŧ người trên đường phố? Làm sao cô có thể nghĩ một người có quyền lực như thống đốc Đoạn lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Người ngu ngốc nhất chính là cô.

Lúc này xe cảnh sát đã dừng lại bên đường, một viên cảnh sát trẻ cao gầy bước xuống xe, đi tới trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: "Vừa rồi có người gọi cảnh sát, nói ở đây có đánh nhau, có phải vậy không?"

Những kẻ này đều ăn mặc hở hang, trông không ổn chút nào, công an nhân dân gần như đã xác định chính chúng là kẻ gây rối.

A Thản buông Tô Đạt ra, anh ta chạy về phía trước, lấy trong túi ra một tấm thẻ học sinh, cong môi cười nói: "Chú cảnh sát, bọn cháu vừa đi biểu diễn bây giờ trở về trường, trên đường đi gặp phải một nhóm người gây rối cho nên bọn cháu đã báo cảnh sát. Còn bọn họ đã bỏ chạy khi vừa nhìn thấy xe cảnh sát rồi, cũng chính là những chiếc xe vừa rồi đó."

Người cảnh sát trẻ nghĩ đây là những kẻ côn đồ trong xã hội, nhưng không ngờ họ lại là sinh viên. Anh ấy cúi đầu nhìn vào tấm thẻ sinh viên trên tay, hóa ra là sinh viên top đầu của trường đại học Giang Đại, anh ấy chợt cảm thấy không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Anh ấy ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, chợt nhận ra ngoài quần áo ra thì thực chất cậu là một chàng trai trắng trẻo và đầy năng lượng.

Khi anh ấy nói lại giọng điệu cũng đã dịu dàng hơn rất nhiều: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn anh cảnh sát đã đến nhanh."

"Cậu có cần về đồn cảnh sát với chúng tôi để lập khai báo không?"

"Không cần, không cần, dù sao bọn họ cũng chưa làm gì cả. Cảnh sát, anh đến đúng lúc đấy."

Người cảnh sát gật đầu trả lại thẻ sinh viên cho anh ta: "Được rồi, quay về trường sớm đi, đừng về muộn."

"Cám ơn anh cảnh sát."

Khi xe cảnh sát lái đi, Tô Đạt nghiêng đầu nhìn Ninh Gia, cười nói: "Cô gái, em gọi cảnh sát sao?"

Ninh Giai gật đầu.

"Cám ơn em!"

Ninh Gia: "…Không cần cám ơn."

Tô Đạt tiếp tục nói: "Được, chúng tôi thật sự không phải người xấu, là công dân tốt, tuyệt đối tuân thủ pháp luật chưa từng gϊếŧ người."

Ninh Gia biết anh ta đang trọc cô vì cô đã hiểu lầm việc bọn họ đang làm trong ngõ.

A, cho dù chưa từng gϊếŧ người cũng chưa chắc là người tốt.

Cô nghiêm mặt nói: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."

Tô Đạt kiên trì trêu chọc cô: "Muốn đại ca tôi tiễn em sao?"

"Không cần!"

Ninh Gia nghe thấy mấy người sau lưng cô không chút che giấu trêu chọc cô.

Đôi mắt đen của Đoạn Tuân nheo lại liếc nhìn bóng người đang nhanh chóng rời đi, anh ném chiếc mũ bảo hiểm cho A Thản: "Của cậu đấy! Tôi về trường."

A Thản ngạc nhiên: "Sao anh về trường? Sao không về ký túc xá."

Đoạn Tuân nói: "Tôi đi ngắm cảnh đêm ở trường, được không?"

"Được, em đi cùng anh."

"Không cần."

Anh lạnh lùng cự tuyệt A Thản, Đoạn Tuân cầm điếu thuốc đi về phía màn đêm đang buông xuống.

Ninh Gia cảm thấy mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn, là trò cười vô ích với những người đó, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá nên bước đi của cô nhanh đến mức nghe thấy tiếng gió đêm rít bên tai, nên cô hoàn toàn không để ý tới tiếng bước chân phía sau.

Sau khi bước vào cổng phía đông của trường, trên con đường chỉ có ánh đèn đêm mờ ảo vắng lặng, thậm chí còn yên tĩnh hơn cả những con đường bên ngoài thỉnh thoảng có xe qua lại.

Đi được một lúc lâu, cô gặp hai chàng trai về muộn, chắc họ đã uống rượu đang ngồi trên chiếc ghế ven đường để nghỉ ngơi, khi nhìn thấy cô gái một mình trong đêm, họ không nhịn được huýt sáo một cách lỗ mảng.

Ninh Gia bước đi nhanh đến mức cô không nhận ra, trong nháy mắt, cô đã rẽ vào khu ký túc xá sáng rực phía trước.

Đoạn Tuân nhàn nhã dừng lại trước mặt hai chàng trai.

Một bóng đen dài đổ xuống, một thiếu niên ngẩng đầu lên đối diện với một khuôn mặt đẹp đến mức vừa nam vừa nữ, trong bóng đêm ngược sáng trông có chút ma quái và đáng sợ.

Hai nam sinh không hẹn mà nhìn nhau.

Đoạn Tuân trên mặt không có biểu tình gì, nói từng chữ một: "Huýt sáo hay lắm sao, chúng ta chơi cái khác đi."

Hai chàng trai chỉ cảm thấy khó hiểu: "Cậu bệnh à?"

Đoạn Tuân: "Không hiểu tôi nói gì à?"

Mặc dù cách ăn mặc của anh bình thường hơn nhiều so với những người khác trong Hell, nhưng trong mắt những nam sinh đại học bình thường, anh không giống như một người tử tế.

Hai cậu bé không muốn gây rắc rối nên đứng dậy chửi rủa rồi bỏ đi.