Chương 15

Ninh Gia quay lại đại sảnh, cô nhìn mấy người phục vụ đang treo bóng bay và ruy băng, cô thấy lạ nên hỏi Triệu Tâm Đồng: "Làm cái gì vậy?"

Triệu Tâm Đồng trả lời: "Hôm nay quán bar đã được đặt để tổ chức sinh nhật cho ai đó, hình như của người giàu có nào đó."

"Thật sao??"

Triệu Tâm Đồng liếc nhìn cô, nói đùa: "Em ghen tị sao?"

Ninh Gia nhìn quán bar được trang hoàng lộng lẫy, nhún vai thờ ơ nói: "Không tệ."

Kiếp trước cô là công chúa, mặc dù mẫu thân mất sớm nhưng dù sao mẫu thân cô cũng là hoàng hậu, cô là một kẻ ngu ngốc cũng được họ công nhận không chút uy hϊếp nào, các phi tần và tỷ muội trong hậu cung đều sẵn sàng tỏ ra quan tâm cô để thể hiện sự hào phóng và tình cảm của họ trước mặt cha cô.

Cho nên sinh nhật cô hàng năm đều sẽ được tổ chức hoành tráng với đồ ăn và rượu ngon, ca hát nhảy múa tuyệt vời rất sôi động.

Nhưng tất cả chỉ là giả tâm giả ý mà thôi, cô nghĩ điều đó thật nực cười nên lần nào cô cũng đau khổ, cô chẳng khác nào một bát mì trường thọ được mẹ nấu hàng năm kể từ khi cô đến thế giới này.

Cho nên cô thực sự không hề ghen tị với một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy.

Lúc tám giờ, mười mấy thanh niên nam nữ ăn mặc thời trang bước vào. Một trong những cô gái được mọi người vây quanh có lẽ là cô gái giàu có tổ chức sinh nhật tối nay.

Vài người của Hell cũng từ phòng nghỉ bước ra hòa nhập với họ, hiển nhiên là người quen.

Anh Vương đích thân dẫn hai người hầu bàn mang theo vài chai rượu ngon để chào đón nhóm khách ăn mặc lịch sự và sang trọng này. Những người làm việc như Ninh Gia và Triệu Tâm Đồng tạm thời ở lại quầy bar làm việc.

Triệu Tâm Đồng nhìn tình hình ở đó thì thầm: "Anh Vương nói cô gái đó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chính Đông, thật đúng phú nhị đại."

Ninh Gia đã sống ở thành phố này được vài năm, cô biết tập đoàn Chính Đông, ông chủ bất động sản của thành phố hàng năm đều đứng đầu danh sách giàu có.

Triệu Tâm Đồng cảm thán nói: "Đầu thai thực sự là một kỹ thuật sống, một đêm tiêu sài của người ta có thể bằng thu nhập của gia đình tôi trong vài năm." Cô ấy thấy Ninh Gia ngẩng đầu nhìn sang bên đó, nhưng vẻ mặt lại không có chút ghen tị nào, ngược lại cô đang cau mày. Cô ấy thấy kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?"

Ninh Gia tỉnh táo lắc đầu: "Không có gì."

Tuy rằng giữa bọn họ có một khoảng cách, nhưng nếu nhìn không lầm, cô gái nhà giàu này trông rất giống Triệu quý phi ở kiếp trước. Cô và Triệu quý phi kỳ thực không có quan hệ gì, mẫu thân cô qua đời được vài năm thì bà ấy được vào cung, cũng từng rất được sủng ái, những năm đó, trong hậu cung chiến tranh trở nên khốc liệt có hơn một hai người chết. Dưới tay Triệu quý phi, cô chỉ là cái bao rơm nhìn ngọn lửa từ phía bên kia sợ hãi trước sự tàn ác này nên cô thực sự không thích Triệu quý phi, đặc biệt là cảnh tượng nhìn thấy bà ấy và thống đốc Đoạn trong ngự hoa viên khiến cô cảm thấy bất an hồi lâu.

Nhưng kẻ làm nhiều điều ác thì không có phần thưởng, cuối cùng vì nɠɵạı ŧìиɧ với người khác nên cha cô đã đưa cho bà ấy một ly rượu độc để bà ấy đến gặp Chúa tể Diêm vương. Nhưng, cô Bạch này rất giống Triệu quý phi, cũng như cô và thống đốc Đoạn có khuôn mặt giống như ở kiếp trước, cho nên cô đoán cô và Triệu quý phi cũng không có quan hệ gì.

Triệu Tâm Đồng nhìn cô thấy nữ sinh này rất bình tĩnh trước cảnh tượng xa hoa mỹ lệ này.

Triệu Tâm Đồng xuất thân từ một gia đình nghèo, đã gặp rất nhiều cô gái xuất thân từ những gia đình nghèo tương tự, khi đối mặt với sự chênh lệch giàu nghèo, rất ít người trong số họ có thể đặc biệt điềm tĩnh và bình tĩnh như vậy.

Ngay cả một cô gái đã từng trải qua đại học và có tâm lý tốt như Ninh Gia cũng sẽ cảm thấy hơi ghen tị khi nhìn thấy những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình giàu có này tiêu tốn số tiền khổng lồ.

Trong mắt cô ấy, những cô gái như Ninh Gia mới vào đại học tiếp xúc với thế giới là những người khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ nhất, nhưng lúc này phản ứng của cô quá bình tĩnh, trong mắt không hề có một tia ghen tị hay đố kỵ nào.

Triệu Tâm Đồng không biết phải diễn tả thế nào, có lẽ giống như bình tĩnh sau tất cả sự thịnh vượng, nhưng cô rõ ràng chỉ là một sinh viên năm nhất mười tám tuổi. Điều này thực sự làm cô ấy ngạc nhiên một cách bí mật.

Đương nhiên, cô ấy không biết Ninh Gia từng là một công chúa chân chính lớn lên trong nhà vàng, trên đời này xác thực có rất ít vật chất có thể cám dỗ được cô.

Ninh Gia không biết Triệu sư tỷ lại nghĩ khác về mình như vậy, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào thống đốc Đoạn.

Cô Bạch và Tô Đạt rõ ràng là quen nhau, họ nói đùa một lát, sau đó bưng ly rượu ngồi xuống cạnh Đoạn Tuân, anh ta lắc lắc anh nhưng Đoạn Tuân lại không thèm quan tâm đến anh ta.

Tô Đạt thấy không ổn nên anh ta nhanh chóng đứng dậy vỗ tay nói: "Nào, chúng ta hát tặng sinh nhật đi. Cậu muốn nghe gì cũng được."

Nói xong, anh ta cúi đầu xuống ghé vào tai Đoạn Tuân nói, âm thanh chỉ có hai người nghe được: "Đêm nay cho tôi chút mặt mũi, tập đoàn Chính Đông là khách hàng lớn của công ty ba tôi, nếu tôi đắc tội cô Bạch, ba tôi sẽ dùng dao gϊếŧ chết tôi."