Chương 13:

Toàn thân chán nản phút chốc tràn đầy sức sống. Anh nhận điện thoại. Trong giọng nói có chút vui mừng, "Tố Hề?"

Tuy nhiên, một giọng nam công thức từ phía đối diện truyền đến: "Xin lỗi, Phó tiên sinh, đây là cảnh sát, tôi không thấy bất kỳ ghi chú nào trên đó, tôi còn tưởng là số tài xế gây tai nạn nên tôi thử xem, xin lỗi đã quấy rầy muộn như vậy."

Tâm trạng của Phó Đình Dịch lại rơi từ trên mây xuống đáy. Bấm tắt máy, anh cười chế giễu.

...

Khi Tố Hề tỉnh dậy, đã là hai đêm sau.

Cô chớp mắt, nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện.

"Em tỉnh rồi?"

Tố Hề quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc áo khoác trắng.

Cô tỏ vẻ nghi hoặc.

Tiêu Thừa Niên mỉm cười, gõ nhẹ vào trán cô.

"Không nhớ anh sao? Khi còn bé em ngã, anh đã dùng kẹo để dỗ em."

Tiêu Thừa Niên, hóa ra là anh ấy, anh trai nhà bên. Tố Hề cố hết sức nở nụ cười, thanh âm khàn khàn nói: "Tiêu Thừa Niên, em nhớ được anh."

"Nhớ được là tốt rồi, Tố Hề."

Tiêu Thừa Niên vẻ mặt nghiêm trọng. "Em biết rõ ràng bệnh của mình sao?"

Tố Hề cụp mi, nhẹ giọng “ừm”.

Cô gầy hơn và tiều tụy hơn. Nếu như năm đó anh không cùng gia đình chuyển ra nước ngoài, bây giờ có phải hay không người bảo vệ cô là anh? Tiêu Thừa Niên thở dài, "Em. . ."

Tố Hề đột nhiên trở nên căng thẳng, “Tiêu Thừa Niên, con em còn không?”

Thấy cô rất kích động, Tiêu Thừa Niên nắm tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô.

"Nó vẫn còn, không sao, đừng lo lắng."

Tố Hề thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin đứa bé không sao. Những ký ức trước khi xảy ra tai nạn lại ùa về trong tâm trí.

"Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Em nhớ được, em bị một tên côn đồ đuổi theo, không cẩn thận ngã xuống..."

Nhắc đến sự việc này, Tiêu Thừa Niên cau mày: "Tên côn đồ vừa nhìn thấy anh đã chạy đi, may mà em không sao."

“Làm sao anh tìm được em?”

“Anh tình cờ lên núi khám bệnh, lúc xuống núi không cẩn thận đâm phải một chiếc ô tô, anh còn tưởng là có tai nạn ô tô nên đã xuống xe kiểm tra. Bên trong không có người. Nhưng anh nhìn thấy điện thoại di động của em. Lúc đó anh rất lo cho em, nên đã hét lớn. Tên côn đồ nghe thấy tiếng động và bỏ chạy ngay lập tức. Anh cũng chưa nhìn rõ mặt người đó, bước nhanh đi qua mới phát hiện em, cả người em toàn máu, anh trực tiếp đưa em đi bệnh viện, không rảnh đối phó tên côn đồ kia, liền giao cho cảnh sát."

Có thể sống sót, Tố Hề đã cảm tạ trời đất rồi, quá trình đó không còn quan trọng nữa.

Đặt tay lên bụng dưới, "Chỉ cần con em không sao là đủ rồi."

"Tố Hề, lẽ nào cứ bảo qua như vậy sao? Người kia nhìn thấy anh xuất hiện mới biến mất, có lẽ là có người cố ý."

Có người cố ý? Tố Hề cau mày, cô không phải là người nổi tiếng, ai muốn đối phó cô? Hơn nữa, không phải xã hội chưa từng xảy ra những vụ việc như thế này.

Nhưng bây giờ Tiêu Thừa Niên đã nói điều đó, cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu không đề phòng, cô có thể không biết mình chết như thế nào.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại nhũng chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Mộ Diên Nhi trở lại, Mộ Diên Nhi và Phó Đinh Dịch qua lại, gặp Mộ Diên Nhi trong cửa hàng, tin đồn của Mộ Diên Nhi, Mộ Diên Nhi biến mất, Mộ Diên Nhi được tìm thấy, Mộ Diên Nhi đuổi cô ra ngoài ... Cuộc sống của cô đơn điệu đến mức chỉ có cùng sống với Phó Đình Dịch nhưng đột nhiên có thêm một Mộ Diên Nhi.