Chương 10.2: Bộ dáng nhàn nhã ngồi hút thuốc, không để ý chút nào đến chất lỏng màu đỏ sậm dưới đất đang lan đến làm dơ đôi giày da đen bóng loáng của hắn.

Một góc bên cạnh, người đàn ông vừa nhìn thấy mọi chuyện, chớp mắt quần đã ướt, miệng bị lấp kín chỉ phát ra được vài tiếng "Ưm ưm".

Trong phòng ngoại trừ mùi máu tươi, chỉ còn lại mùi khai.

Người đứng sau Tần Dập tiến lên rút vải bố trong miệng hắn ra, hắn lập tức há mồm thở dốc, không khí đột nhiên tràn vào làm yết hầu của hắn có chút ngứa.

"Đừng gϊếŧ tôi! Tôi có thể tìm được Nặc Khắc!"

Người đàn ông này đồng thời sử dụng tay chân bò đến bên người Tần Dập, không dám dùng tay bắt hắn, chỉ có thể đặt đầu trên nền đất.

"Tôi mang ngài đi tìm hắn, đừng gϊếŧ tôi......"

Tần Dập kiêu ngạo nhìn người dưới chân, dung mạo cứng rắn rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười đẫm máu., chậm rãi thu hồi súng đặt sau thắt lưng.

Tống Hoài Cẩn ngồi dưới lầu, nghe rõ ràng tiếng súng vừa rồi. Nhìn thấy Tần Dập đi xuống dưới, phía sau có hai người kéo theo một người sống dở chết dở sắc mặt tái xanh, hắn (Tống Hoài Cẩn) mỉm cười, đi theo Tần Dập ra khỏi tòa nhà.

Sau khi bọn họ đi, đèn tắt, cửa phòng khóa lại. Tiếng súng vừa rồi vang lên không quấy rầy đến bất cứ người nào, đó chỉ là chuyện hết sức bình thường.

Có vài nơi, bình yên và tốt lành mới là chuyện kỳ quái.

-

Nạp Mạt mang theo vài thủ hạ đáng tin tới một tòa biệt thự ở vùng ngoại thành Miến Điện, xung quanh biệt thự cỏ mọc um tùm, vừa nhìn là biết nơi này là nơi ít người đặt chân tới. Hắn ngẩng mặt nhìn phòng ở có vẻ ngoài không thể coi là hoa lệ, thậm chí có chút mộc mạc, khẩn trương trong lòng buông xuống một chút.

Nhà họ Tần cùng gia tộc Neil đã bất hòa từ lâu, hắn trước giờ luôn lo lắng chuyện Tần Dập biết mình đã gặp mặt Nặc Khắc, lúc nhìn tòa biệt thự nhỏ này mới có chút yên lòng. Loại phòng ở cấp bậc này chỉ là nơi Nặc Khắc ở tạm thời, nếu chỉ là tạm thời thì nguy cơ bị Tần Dập phát hiện ít hơn nhiều.

Nhưng lại suy nghĩ lại, Nặc Khắc không ở trong chính nhà của hắn, chính là rất để ý đến tính mạng mình, tâm vừa mới yên ổn lại bắt đầu lo lắng, mục đích hắn tới nơi này có thể đạt được không?

Lần đó ở kho hàng gặp mặt Tần Dập, sau đó chỉ trong vòng một tuần, Tần Dập đã phá mất mấy vùng của hắn, hắn đành phải tới cầu Nặc Khắc, nghĩ đến đó, hắn cắn chặt hàm răng đen, để cho người Nặc Khắc lục soát người mình cùng tiểu đệ, mang người vào trong nhà.

Trong biệt thự, người đàn ông làn da trắng ngần, khuôn mặt tuấn lãng, đang trần trụi đứng trước gương phòng tắm, trên ngực một vết sẹo tròn màu nâu nằm trên làn da trắng tinh, rất dễ thấy được. Không lâu sau, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại rồi đi ra cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ vẫn còn hôn mê trên giường.

Trên người phụ nữ vẫn còn vệt đỏ sau cuộc mây mưa, đang nằm ngay ngắn trên giường của hắn.

Trong lòng hắn đột nhiên trào lên sự chán ghét. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, đi vào là hai người cao to vai rộng lưng dài.