Chương 10: Bộ dáng nhàn nhã ngồi hút thuốc, không để ý chút nào đến chất lỏng màu đỏ sậm dưới đất đang lan đến làm dơ đôi giày da đen bóng loáng của hắn.

Trong một thị trấn nhỏ phía bắc Miến Điện, nơi khó thấy được dấu chân vào ban ngày, nhưng lại rực rỡ ánh đèn vào ban đêm.

Đứng ở bên đường là các cô gái mặc nội y gợi cảm đang cùng khách làng chơi nói chuyện giao dịch, uốn éo cái mông lẳиɠ ɭơ cùng khách đi vào căn phòng nhỏ của mình, một lát sau, trong phòng liền phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ của người phụ nữ cùng lời lẽ thô tục của người đàn ông.

Cơ thể bị ma túy ăn mòn đến mức không thể cầm cự lâu, rất nhanh âm thanh đã dừng lại, người đàn ông vừa mới đi vào không lâu vừa mặc quần vừa mắng.

Nếu sớm biết hôm nay bắn nhanh như vậy, hắn đã không lãng phí tiền đánh bạc một buổi tối. Càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi, lúc ra khỏi phòng còn không quên phỉ nhổ một cái.

Sau khi hắn đi, cô gái không để ý tùy tiện lấy giấy chà lau cơ thể, mặc vào quần áo rồi lại đứng ở đầu phố chờ khách tiếp theo.

Không quan trọng người đó là ai, dù sao đây cũng là cuộc sống mỗi ngày của cô.

Đây là một cái nghề đầy dơ bẩn ở con đường ngã tư bẩn thỉu, cửa hàng hai bên đều không có bảng hiệu, cũng không cần bảng hiệu, mỗi người đều có thể chính xác mà tìm được nhu cầu mình cần ở nơi nào.

Cách đó không xa, một tầng ở lầu hai sáng đèn, Tần Dập ngồi trên ghế, bả vai rộng lớn tựa lưng vào lưng ghế được bọc da màu đen, ngọn đèn dầu trên đầu chiếu xuống, lông mi dài mảnh bao viền đáy mắt ảm đạm.

Hắn nhìn người chỉ còn nửa cái mạng trước mặt, đôi mắt đen nhánh giấu trong bóng tối không nhìn rõ được biểu cảm, bộ dáng nhàn nhã ngồi hút thuốc, không để ý chút nào đến chất lỏng màu đỏ sậm dưới đất đang lan đến làm dơ đôi giày da đen bóng loáng của hắn.

"Tần gia......"

"Tôi... Tôi thật sự không biết Nặc Khắc đã đi đâu.... Tôi đã rời khỏi người hắn bốn năm rồi...."

"Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường......"

"Van xin người, làm ơn tha cho tôi đi..."

Cả người người đàn ông đầy máu, đứt quãng mà cầu xin, ở giữa còn xen vào vài tiếng rêи ɾỉ. Tần Dập ngẩng đầu nhả ra một ngụm khói, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, làn khói trắng kia bay lượn trong ánh đèn màu vàng, làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn phủ kín một tầng mù mịt.

Hắn ném điếu thuốc vẫn còn một nửa xuống vũng máu, đốm lửa trên đó liền "Phụt" tắt.

"Phanh!"

Tần Dập nhẹ nhàng nâng tay, sắc mặt không có chút dao động, người đàn ông vừa cầu xin liền không nhúc nhích ngã xuống mặt đất, lỗ máu trên trán nhìn thấy mà ghê người.