Chương 10.3: Bộ dáng nhàn nhã ngồi hút thuốc, không để ý chút nào đến chất lỏng màu đỏ sậm dưới đất đang lan đến làm dơ đôi giày da đen bóng loáng của hắn.

Hắn nâng cằm nhìn người phụ nữ, vẻ mặt không kiên nhẫn. Hai người kia liền bước tới khiêng người phụ nữ ra khỏi phòng, động tác không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

"Chủ nhân, ngài Nạp Mạt đang ở bên ngoài đợi ngài." Theo sau hai người to cao là một chàng trai người Châu Á, tuổi tác của hắn không lớn, mặt mày có nét đơn thuần, lúc này đang nghiêm chỉnh đứng trước mặt Nặc Khắc, biểu cảm cung kính lại khiêm tốn.

"Biết rồi."

Nặc Khắc thản nhiên đáp, chàng trai liền rời khỏi phòng.

Hắn mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen vào, mái tóc vàng tràn trề sức sống tùy ý rủ xuống.

"Ngài Nặc Khắc, cảm ơn ngài đã đồng gặp mặt tôi."

Nạp Mạt nhìn người đi tới, nhiệt tình đứng lên bắt tay hắn, trên mặt Nặc Khắc vẫn duy trì nụ cười lễ phép mà mỉm cười.

"Tại sao hôm nay ngài Nạp Mạt lại tự mình đến đây, không sợ Tần Dập biết sao?"

Nạp Mạt nghe thấy tên "Tần Dập", hàm răng đen chậm rãi nghiến răng.

"Aizz, nói thế nào nhỉ, chính hắn không muốn bán cũng không chịu để cho tôi bán, hắn không cần kiếm tiền nhưng tôi cần, về việc này......"

Nặc Khắc cười nhạt, "Ngài Nạp Mạt , Tần Dập là làm súng ống đạn dược, trong tay hắn có bao nhiêu người, thì có bấy nhiêu vũ khí, ngài hẳn là biết, bây giờ nếu muốn động tới nhà họ Tần, ít nhất cũng phải có đủ tiền để mua súng mới được."

Nạp Mạt vội vàng xua tay, "Không phải không phải, tôi chỉ muốn buôn bán, hắn lại một hai phải cắt đứt con đường kiếm tiền của tôi, lần trước ở nơi đó hắn còn mang đi một cô gái mà thủ hạ tôi vừa mang về, tôi cho rằng hắn cũng là cho tôi mặt mũi, không ngờ kết quả vẫn......"

Đôi mắt Nặc Khắc đột nhiên sáng lên khi nghe hắn nói.

"Một cô gái?"

Nạp Mạt gật gật đầu, "Đúng vậy, là một cô gái người Châu Á, toàn thân trắng nõn, thân thể mềm mại, phụ nữ ở đây không thể nào so sánh được, đáng tiếc tôi còn chưa nếm thử đã bị hắn mang đi."

Nặc Khắc bỗng nhiên nở nụ cười, đối với phát hiện này nổi lên hứng thú, hắn giơ tay, chàng trai người Châu Á bên cạnh liền chạy đến trước mặt hắn.

"Ngài Nạp Mạt, ngài miêu tả hình dáng cô gái đó, thủ hạ của tôi sẽ vẽ theo."

Nói xong ngước mặt nhìn người thanh niên trước mặt, "Trình Sâm, chuẩn bị một chút đi."

Nạp Mạt ngồi đối diện không rõ tại sao lại có hứng thú với phụ nữ của Tần Dập, nhưng hắn có việc nhờ người, nên chỉ có thể vâng theo.

"A Khuê, cậu cố gắng đi, cùng ngài Nặc Khắc nói một chút về hình dáng của người phụ nữ đó."

Trình Sâm lấy ra giấy bút, A Khuê ngồi bên cạnh Trình Sâm hình dung ra hình dáng của Kiều Tri Niệm, người nói tiếng trung còn cảm thấy rất tiếc đối với việc cô bị Tần Dập mang đi.

Trình Sâm vẽ rất tốt, chỉ một lát sau trên tờ giấy trắng liện hiện ra gương mặt của một cô gái xinh đẹp.

Nặc Khắc cầm lấy bức tranh, tỉ mỉ hình dung gương mặt của cô gái trong tranh.

Xinh đẹp tuyệt trần, trách không được có thể lọt vào mắt Tần Dập.

Ý cười trên mặt hắn càng sâu, mí mắt rũ xuống che đi đôi mắt khát máu.

"Ngài Nạp Mạt, tôi đồng ý hợp tác với ngài, dù sao Tần Dập cũng là kẻ thù của tôi. Trình Sâm, tiễn khách đi."

Nạp Mạt cùng người của hắn bị mời ra khỏi tòa biệt thự. Nặc Khắc nằm nghiêng trên sô pha to rộng, bức tranh trong tay bị hắn cầm ngắm đến nhăn nhúm.