Chương 5

Tạ Vọng tỉnh dậy trong chính ngôi nhà của mình.

Ánh nắng chiếu qua rèm cửa mỏng manh trắng muốt.

"Lâm Kiến Lộc, lấy cho anh cốc nước đá." Giọng nói của người say rượu, khàn khàn pha chút nam tính.

Lâm Kiến Lộc không phải omega ngọt ngào, sẽ không đem nước đá đến trước mặt anh, cũng sẽ không vui vẻ gọi anh bằng chồng.

Lâm Kiến Lộc chỉ lăn qua lăn lại ngồi dậy, lạnh lùng nhìn anh, rồi ném một hộp sữa bò ngọt xuống gối của anh.

Tạ Vọng lấy tay che mắt tránh ánh nắng, chờ đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy hộp sữa ngọt mà anh không thích.

Trong phòng yên tĩnh.

À, anh nhớ ra rồi.

Anh đã sinh ra lần nữa.

Vào thời điểm này, anh vẫn chưa kết hôn với Lâm Kiến Lộc.

"Tối qua tôi về nhà một mình à?" Anh gọi điện cho trợ lý.

"Đúng vậy." Trợ lý nói, "Anh say rượu quá, tôi đưa anh về."

"Vậy Lâm Kiến Lộc thì sao?" Tạ Vọng hỏi.

"Lâm Kiến Lộc à?" Trợ lý suy nghĩ, "Ý anh là cậu sinh viên omega mà anh nói chuyện hôm qua à? Cậu ấy đã về với bạn cùng phòng."

Bạn cùng phòng?

Tạ Vọng biết.

Chắc là Vệ Lan.

Lâm Kiến Lộc vài năm sau nổi tiếng là mỹ nhân lạnh lùng trong giới, rất ít khi nói chuyện với ai quá 10 câu.

Người duy nhất mà Lâm Kiến Lộc nói chuyện nhiều là bạn cùng phòng omega của cậu, tên Vệ Lan, học chuyên ngành biên kịch ở đại học X.

Theo Tạ Vọng, Vệ Lan chỉ là omega cổ hủ và bảo thủ.

Anh đọc qua kịch bản của Vệ Lan, một bộ phim văn học khô khan và không tìиɧ ɖu͙©, toàn bộ nội dung đọc xong không hiểu gì cả, nhưng vẫn có người sẵn sàng mua bản quyền, quay phim rồi còn gửi đi dự thi.

Tóm lại, hai omega này ngâm bên nhau cả ngày, một lạnh lùng và một lỗi thời.

Nhưng Lâm Kiến Lộc luôn có thể trò chuyện với Vệ Lan rất lâu.

Thôi kệ, anh đi quay phim tốt hơn.

Làm việc chăm chỉ có tốt không? Anh rất thích diễn xuất mà.

Cuộc đời anh không nhất thiết phải có Lâm Kiến Lộc.

-

Sáng sớm, Đại học X, lớp học buổi sáng về kiến thức sinh lý ABO.

Lâm Kiến Lộc ngồi hàng thứ ba, tay trái đè lên cuốn sổ tay, đang viết ghi chép.

Mặt nghiêng của Omega trong rất nghiêm túc.

Giáo viên giảng bài nhìn thấy cảnh này gật đầu hài lòng.

Học sinh của Đại học X thật chất lượng, xinh đẹp, nghiêm túc lại chăm chú nghe giảng.

"Cậu nghe cái này." Vệ Lan đưa qua một bên tai nghe.

Lâm Kiến Lộc nghiêng đầu, tay phải chống má.

Cậu lắng nghe chăm chú vài giây.

"Thế nào?" Vệ Lan hỏi.

Lâm Kiến Lộc nhìn thẳng bảng, giọng lạnh lùng: "Không tệ, alpha này biết thở."

"Tôi cũng thấy vậy." Vệ Lan nói, "Chỉ là mặt rất tầm thường."

Lâm Kiến Lộc ừ một tiếng, lại thêm hai dòng chữ vào sổ tay.

"Này." Vệ Lan ghé sát vào, "Trên người cậu có mùi alpha, hơi giống... bưởi chưa chín."

Đã chua, lại còn chát.

Lâm Kiến Lộc có lẽ biết là của ai.

Hôm qua cậu về từ tiệc cưới, đã tắm rửa mấy lần.

Nhưng mùi bưởi vẫn còn ám ảnh cậu.

Hoặc là pheromone của người đó quá mạnh, hoặc là, pheromone của cậu và người đó rất hợp nhau.

"Có quan hệ tình cảm với cậu à?" Vệ Lan hỏi, "Là alpha tốt à?"

"Là alpha tồi." Lâm Kiến Lộc nói.

Chủ đề này tạm kết thúc ở đây.

Lâm Kiến Lộc vừa tan lớp đã nhận được cuộc gọi từ công ty.

Công ty này khá lớn, tên Tinh Lạc Hỗ Ngu, là nơi Lâm Kiến Lộc tự ký hợp đồng đằng sau lưng gia đình, các mặt tài nguyên đều khá tốt, đối với người mới như cậu cũng rất coi trọng.

"Gần đây có một chương trình thi âm nhạc cạnh tranh, đề án đã chuyển tới các công ty lớn. Bên công ty chúng tôi muốn cậu tham gia." Người công ty nói, "Cậu sắp xếp được thời gian không?"

"Được." Lâm Kiến Lộc nói.

"Vậy tôi đăng ký cho cậu." Đầu dây bên kia nói, "Cậu nghỉ ngơi mấy hôm nữa thật tốt, khi nào bắt đầu ghi hình, tôi sẽ cho người đưa đón cậu."

"Ừm." Lâm Kiến Lộc nói.

"Lúc đó đi chương trình, tính cách đừng lạnh lùng quá, nói chuyện nhiều với mọi người đi, tạo mối quan hệ." Người quản lý của cậu nói.

"Ừm." Lâm Kiến Lộc trả lời.

Cậu cúp máy.

Điện thoại rung vài tiếng, Lâm Minh lại gửi cho cậu vài tài liệu của alpha.

Cậu không thèm nhìn, chặn luôn Lâm Minh.

Mấy hôm nay, Tạ Vọng sống rất thoải mái.

Anh đi nghe vài buổi biễu diễn nhạc rock, đứng dưới hòa theo, đi đua xe mà Lâm Kiến Lộc thấy sẽ không vui, còn đi thăm bảo tàng nghệ thuật ở thành phố bên cạnh, xem triển lãm tranh.

Toàn bộ bảo tàng được treo những bức tranh sơn dầu màu cam, có cả tranh tròn và tranh dẹt, tranh trang nghiêm, tranh bong tróc, tranh xanh và tranh vàng.

Anh không hiểu nghệ thuật sáng tạo, không đọc hiểu được.

Nhưng nỗi khao khát với Lâm Kiến Lộc dần dần phai nhạt, không còn mãnh liệt nữa.

Quả nhiên, anh chỉ là đã quen có omega bên cạnh.

Là Lâm Kiến Lộc hay không, không quan trọng lắm.

Anh là alpha có tinh thần tự do.

Cuối tuần, người quản lý không nhịn được nữa, lái xe tới nhà Tạ Vọng, kéo anh lên xe, đưa tới phim trường, bắt quay phim.

Tàng Phong là một bộ phim hồi hộp.

Mở đầu là thám tử do Tạ Vọng đóng bị đối thủ đe dọa, bắt cóc omega của anh.

Hôm nay Tạ Vọng quay cảnh thám tử giành được thắng lợi nhỏ, về nhà thấy nhà cửa lộn xộn, trên bàn có thư đe dọa và suy sụp tinh thần.

"Vậy là tốt rồi." Đạo diễn chéo chân, nhìn Tạ Vọng ở giữa máy quay, liếʍ môi khen ngợi, "Hôm thử vai ngày đó tôi đã nhìn ra rồi, thiên tài, tài năng bẩm sinh."

Đạo diễn: "Nhìn kìa, biểu cảm, cảm xúc, diễn xuất như thật sự mất vợ vậy, hahaha."