Chương 4

Tạ Vọng ở trong công ty hai ngày.

Tự do thật nhàm chán.

Vào ngày thứ ba, anh nhận được thông báo rằng đã vượt qua bài thử vai.

Điều này nằm trong dự tính của anh.

"Kỳ nhạy cảm của anh đã đến rồi sao?" người quản lý đến thông báo cho anh hỏi, "Tôi sẽ liên hệ bên đó để cậu gia nhập đoàn trễ vài ngày."

Vài ngày trước anh có vẻ thất thường, nhưng trong vài ngày gần đây, anh có vẻ u ám hơn.

"Tôi sợ thời kỳ nhạy cảm cái rắm." Tạ Vọng bơ phờ nói, "Alpha thì không nên dùng chuyện này làm lý do để không làm việc."

Lần cuối khi anh trải qua thời kỳ nhạy cảm, Lâm Kiến Lộc đã bị anh đè trên bàn ăn suốt cả đêm, tóc đen bị mồ hôi ướt đẫm, đôi môi hé mở mềm mại và khi anh buông tay, Lâm Kiến Lộc trực tiếp quỳ xuống tấm thảm mềm mại, lạnh lùng liếc nhìn anh.

Anh ta có Omega.

"Đây có một lời mời dự đám cưới." Người quản lý đặt một lá thư mời trước mặt anh, "Cậu hãy đi thư giãn một chút."

Tạ Vọng thật sự đi.

Con người không thể mãi mãi sống trong quá khứ.

Làm lại từ đầu, anh có cơ hội tránh được tình cờ đánh dấu vĩnh viễn.

Anh cũng không hề thích Lâm Kiến Lộc.

Anh không muốn quan tâm đến chuyện của cậu.

Lời mời đám cưới đến từ anh trai, Tạ Tư Nhiên.

Tạ Vọng ngồi trên ghế sofa, tay phải cầm ly rượu.

Liên tục có các ngôi sao khác đến nói chuyện với anh, họ dùng hương nước hoa bao phủ với pheromone, khiến anh đau đầu.

Tại lễ cưới, đã được sắp xếp các tiết mục biểu diễn.

Một ngôi sao tuyến 18 đang chơi đàn cổ tranh, âm thanh cứng ngắc, hiệu ứng nhiều hơn là kỹ thuật, điều này khiến anh có chút không chịu nổi.

Lâm Kiến Lộc chắc chắn sẽ không như thế này, anh nghĩ.

Lâm Kiến Lộc đang đợi ai đó.

Một nhà đầu tư của một bộ phim truyền hình muốn mời cậu hát ca khúc của mình làm nhạc nền cho phim.

Công ty đưa cậu đến đây để gặp mặt và thảo luận một số chi tiết trực tiếp với họ.

Người chơi cổ tranh trên sân khấu phản phất kéo dài buồn chán, khiến anh không thể ngồi yên.

Vào đêm này, nhân vật chính có địa vị không thấp, nhiều người có danh tiếng đều đến.

Có nhiều người alpha đẹp trai.

Nhưng nếu chọn kỹ, họ đều có điểm yếu nào đó.

Người đó ở phía hướng năm giờ, khoảng cách giữa đôi mắt của anh ta hơi rộng.

Người đứng bên tường, gương mặt nghiêng không đủ hoàn hảo.

Nếu muốn nói đẹp, thì phải là người ngồi trên ghế sofa kia...

Tạ Vọng?

Không thể nào.

Người đó dường như đã nhận ra ánh mắt của cậu và anh đang nhìn thẳng về phía cậu, đôi mắt vừa mới hơi mờ đột nhiên sáng lên.

" Lâm Kiến Lộc?" Có người chặn ánh mắt của cậu.

"Hả?" Cậu không biết người trước mặt, "Có việc gì?"

"Ba của cậu đã gửi cho bạn ảnh của tôi." Người đó đưa ra một tờ danh thϊếp, "Tôi thực sự thích cậu và gia đình chúng ta cũng xứng với nhau."

Lâm Kiến Lộc không trả lời.

"Tôi còn công việc, tôi đi trước." Cậu nói.

Cậu lạnh lùng nhưng lại có một số người thích như vậy.

"Cậu ngại sao?" Alpha vui vẻ, vươn tay để nắm lấy cổ áo của cậu, "Chúng ta hãy trò chuyện chút."

"Được." Một giọng nói xen vào.

Tạ Vọng đứng ngang giữa hai người, nâng giọng hỏi, "Cậu muốn nói gì?"

Trèo lên, trèo lên đi.

Đúng là một tên rác rưởi không xứng đáng nói chuyện với vợ của anh.

Đúng là, anh còn nhớ tên người trước mặt.

Một đạo diễn nhỏ có một chút tiếng tăm trong ngành.

Trước khi tái sinh, anh đã từng khen ngợi một trong các tác phẩm của tên đó.

Trong tuần tiếp theo, anh bị cấm quan hệ.

Pheormone của alpha nổ tung, như là đang tuyên bố chủ quyền của mình.

"Đừng chạm vào vợ tôi." Anh ấy nói nhẹ vào tai của người đó.

Rồi người đó đã bị anh đuổi đi.

Nhưng khi anh quay đầu, anh nhận ra rằng Lâm Kiến Lộc đã lui xa 20 bước, nhìn anh.

Anh mang theo pheromone kiêu ngạo của Alpha đi tới, nghe Lâm Kiến Lộc lạnh lùng cảm tạ.

Đôi môi đẹp có vẻ khá khô và bong tróc.

"Cậu có khát không?" Tạ Vọng hỏi, "Tôi mời cậu uống nước."

Lâm Kiến Lộc gật đầu.

Thât kỳ lạ.

Pheromone alpha trên người anh ta rất trong sạch, không có mùi của omega nào.

Kết hôn nhưng không có tìиɧ ɖu͙©?

Hiện tại, vẫn chưa có thông tin nào về việc Tạ Vọng đã kết hôn.

Lâm Kiến Lộc ngồi bên cạnh ghế sofa, cách xa Tạ Vọng.

Omega uống nhẹ từng chút từ ly nước của mình. Hôm nay, cậu mặc áo hoodie màu đen, làm da trắng của cậu trở nên càng trắng hơn.

"Vải của hãng này dễ gây kích ứng da." Tạ Vọng nhắc cậu.

Lâm Kiến Lộc: "Hả?"

Rất kỳ lạ, mặc dù họ chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng người này nói chuyện hơi quen thuộc.

Không phải hơi bình thường sao ?

Anh đổi chỗ ngồi, xa Tạ Vọng hơn.

Tạ Vọng vừa mới uống rượu xong, không ngờ anh lại ngủ gục tại lễ cưới.

Khi Lâm Kiến Lộc kết thúc cuộc trò chuyện về hợp tác, cậu quay lại và nhận thấy alpha đang nằm trên ghế sofa, say rượu bất tỉnh.

Xung quanh có vài cái máy quay, như một cách đền ơn vì giúp đỡ vừa rồi, để đảm bảo rằng anh không để lại một quá khứ đen tối chất lượng cao, Lâm Kiến Lộc hiếm khi tử tế như vậy, đã gọi điện thoại cho trợ lí của Tạ Vọng.

"Cảm ơn." Trợ lí nhanh chóng đưa người ra khỏi phòng.

"Đừng kéo tôi." Alpha cứng đầu.

Tạ Vọng: "Vợ ơi, anh đang kỳ mẫm cảm, anh có thể làm nữa không?"

Lâm Kiến Lộc: "......?"

--------------------

Tác giả có điều muốn nói :

U U : đã kết hôn, làʍ t̠ìиɦ, vui vẻ là được, cặn bã Alpha

UU: tiếng kêu của con hươu ( uu là lời của Lâm Kiến Lộc, xw là Tạ Vọng )