Chương 2: Bị bắt

Tinh Khuê núp trong bóng tối quan sát hết mọi chuyện đang diễn ra đằng kia cuối cùng cũng đã tin lời nói của Mạc Linh là nới thật rồi."Cậu có thấy chưa hả?"

"Đã thấy."

"Nè vậy chúng ta nên làm gì?"

Tinh Khuê kéo túi sách của mình lấy ra chiếc điện thoại, bật camera lên nhanh chóng quay lại toàn bộ những tên ngoài kia trước khi bọn chúng rời đi

"Trước hết phải ghi hình lại đem giao cho anh mình, không chừng đường dây này là vụ anh ấy đang điều tra cũng nên!"

Mạc Linh hiểu ra vấn đề vật đầu đồng ý, vận dụng hết sự tỉnh táo còn sót lại dòm ngó xung quanh đề phòng canh chừng.

"Vậy cậu nhanh lên một chút nếu không sẽ bị phát hiện mất."

....

Cả hai bắt tay cùng lúc trao đổi túi đồ cồng kềnh qua đối phương: "Giao dịch thành công hi vọng rằng sau chúng ta sẽ lại hợp tác."

"Chắc chắn rồi!"

Trong khi bọn họ đang ỷ lại ngông nghênh cứ tưởng chừng mọi việc đã suôn sẻ thuận lợi như những đợt sau hàng khác thì lúc này tiếng chuông điện thoại từ đâu đó vang lên âm thanh gần xa, ít giây sau đó đã biến mất làm không khí cảnh giác tăng lên tột độ nụ cười đã tắt ngấm hẳn.

"Có người?"

"Bây giờ làm gì?"

"Ông đừng lo cứ để tôi, tụi bay mau đóng cửa hầm rượu lại lục soát khu này cho tao. Có vẻ hôm nay sẽ bắt được vài con chuột non rồi."

"Dạ anh Kha."

Đám người làm theo lời khóa trái cửa, tay vác khẩu súng AK đã sẵn sàng lên nòng mọi lúc, dùng đèn pin soi lọi khắp tứ phía tản ra mọi góc ngách để tìm mấy vị khách không mời mà tự ngu ngốc vác thân đi vào chỗ chết thế này.

"Không hay rồi Tinh Khuê chúng ta bị bọn họ phát hiện ra rồi."

"Mạc Linh bình tĩnh, lúc nãy trong khi đi tìm cậu mình có thấy một lối thoát nhỏ đằng kia chỉ cần qua đó được là sẽ ra ngay thôi."

Hai cô gái nắm chặt nương tựa lấy nhau trong bóng tối không có ánh sáng để nhìn rõ mọi vật chỉ còn cách duy nhất dùng tay mình chạm vào bờ tường thô ráp lạnh lẽo tự lần mò vị trí đường mà đi, đi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có thể an toàn thoát khỏi được nơi này hay không đều do số trời. Xoảng... Mạc Linh không cẩn thận gạt trúng chai rượu đặt trên kệ cao khiến nó rơi xuống vớ toang chấn động cả căn hầm.

" Thấy rồi, bọn nó ở đây."

" Muốn đi sao hai cô bé!"

Thấy hiện tại trước và sau lối đi hai bên đều đã bị ngăn chặn lại Mạc Linh đã nhanh chóng kéo Tinh Khê lùi về sau, chỉ e là lần này khó mà trốn nổi.

"Đừng qua đây nếu không chúng tôi sẽ la lên đó."

Một tên đàn em trong đám cười xem lời đề dọa của hai cô nhóc trước mặt như trò đùa hài hước của mấy đứa nít ranh

"Đợi khi hai đứa đang lên thì lúc đó cổ họng cũng đã nhuốm máu rồi đấy."

Kẽooo kẹt... Tiếng lách cách chìa khóa vang lên kèm theo âm thanh ma sát cánh cửa phía bên kia được mở rộng, đèn ở khu vực cũng bừng sáng đột ngột khiến đám người trong bóng tối không thích nghi kịp thời đồng loạt nheo mắt.

"Gì thế, hầm rượu của quán mà mấy người là ai sao lại ở đây? Đã vậy lại còn khóa trái cửa để tôi mất công tìm chìa khóa cả buổi thế này sẽ mất lương của tôi đấy, có tin tôi gọi bảo vệ..."

Chàng trai phụ vụ đang nói hăng say, chất giọng có pha chút bực tức kia bỗng im bặt khi nhìn cảnh tượng trước mắt, một lũ người hung tợn đang bao vây hai cô gái trẻ hơn hết bọn họ lại có vũ khí trên tay.

Mạc Linh và Tinh Khuê như tìm được bao cứu sinh trên đại dương bao la liền ra sức vùng vẫy ráng vớt lấy cơ hội mong manh duy nhất này.

"Làm ơn cứu chúng tôi với!"

Sắc mặt chàng trai lập tức thay đổi cúi đầu giả điếc làm như không nghe được lời khẩn cầu tha thiết kia, miệng lắp bắp: " Thật xin lỗi các vị, tôi là nhân viên mới đến nên ít kinh nghiệm không biết chỗ nào nên hay không nên đến."

"Nhưng đáng tiếc quá chú em đã vào đây chứng kiến mọi thứ rồi. Mày nói xem tụi tao có nên móc mắt, cắt lưỡi hay diệt khẩu cho nhanh?"

"Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy cũng không nghe thấy, tôi chẳng biết gì hết thật đó. Tôi sẽ không kể cho ai về chuyện vừa rồi, mong các anh tha cho tôi con đường sống."

Coi như hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng đã sụp đổ, Mạc Linh không khống chế được bản thân hét lớn:" Khốn kiếp anh có phải con người không vậy hả, anh tưởng nói vậy bọn họ sẽ tha cho anh sao?"

" Câm miệng."

"A"

Một cú tát đau đớn giáng xuống, in hẳn dấu bàn tay đỏ ửng trên má khiến cô gái đầu óc quay cuồng ngã khụy xuống đất, đôi mắt lim dim trước khi nhắm hẳn vẫn cố giọng nói bé:" Tinh Khuê, mau chạy."

Mạc Linh! Ưʍ...Ưʍ..." Tinh Khuê hoảng hốt định nhào về phía trước đỡ đã bị đàn ông ở đằng sau dùng khăn vừa tẩm thuốc mê bụm miệng cô lại. Ít lâu sau chẳng còn âm thanh nào, Tinh Khuê choáng váng say sẩm nhìn mọi thứ đều trở nên mờ ảo rồi cũng ngất xỉu đi trong tích tắc.

Tên phục vụ nhân lúc không ai để ý đến mình thì bà chân bốn cẳng chạy nhưng chưa ra khỏi được nửa căn hầm thì Pằng... Tiếng súng vang lên chàng trai cũng đã chìm vũng máu loang lổ trên sàn gỗ không còn cử động nào.

"Anh Kha, hai con bé này được đấy! Nhất là nhóc đầm trắng kia rất xinh. Đem về hẳn là được việc."

Người kia thoáng trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây sau liền nở nụ cười tà mị: " Phải rất xinh đẹp, dù sao chỗ chúng ta dạo gần đây cũng không có gái mới. Cứ đem hai đứa nó về trước để anh Hàn giải quyết."