Chương 3: Em gái tôi

Ở sở cảnh sát, Tình Lâm khoác trên mình bộ quân phục gương mặt có vẻ mặt hơi lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại bên trong danh bạ đang bật hiện lên cái tên in đậm "Tiểu Khuê nhỏ ". Đây đã là cuộc thứ ba anh gọi mà Tinh Khuê không bắt máy, từ trước đến giờ cũng chưa có tình trạng này xảy ra bao giờ.

"Đội trưởng quán bar đường xxx vừa có một vụ nổ súng khiến cho một người thương vong, chúng ta cần đến đó ngay! "

"Được!"

Tiếng còi báo động xuyên qua màn đêm làm náo loạn cả con đường, ba bốn chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau đã có mặt tại hiện trường đang được rào chắn ngang dây phong tỏa, bên ngoài kể từ lúc thông tin vụ việc này lan truyền ra khiến người đến hóng chuyện nhiều vô số kể cả lúc càng đông chẳng mấy chốc đã bao vây kín cả đường lối vào khiến cho phía đội điều tra cũng bị cản trở tốn thêm thời gian dàn xếp giải tán đám đông ổn thỏa. Đối với tất cả người ở trong bar vào thời điểm cùng lúc xảy ra vụ án bọn họ đều đã bị ngăn lại không thể rời đi vì lý do cần phải lấy lời khai tìm ra manh mối nguyên nhân chủ chốt, lướt sơ qua những gương mặt có tại đây nhóm thanh niên trẻ cúi đầu ôm lấy người thất thần ngồi trong một góc là dễ thu hút sự chú ý nhất.

"Anh cảnh sát."

Tinh Lâm tiến gần lại theo tiếng gọi bất chợt ấy trong tay cầm tập hồ sơ vụ án bất giác siết chặt, không biết sao trong lòng lại cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Thiếu niên chưa đợi anh nói lời nào đã bật đứng dậy chạy ào đến làm cho cảnh sát xung quanh một phen giật mình, tưởng cậu có mưu đồ xấu xa gì nên nhanh chóng khóa tay khống chế thiếu niên đè áp xuống mặt bàn.

"Không sao, buông ra để cậu nhóc đó nói."

Được thả lỏng cơ thể cậu chỉ thở hai hơi rồi gấp gáp hỏi:" Anh... Anh có phải là anh trai của Tinh Khuê không?"

"Phải tôi là anh của Tinh Khuê, em ấy ở đâu?"

"Xin lỗi anh, là bọn em đã gọi Tinh Khuê đến đây để ăn mừng nhưng ngồi được một lúc thì cậu ấy bảo đi tìm Mạc Linh cho đến giờ vẫn không thấy hai người bọn họ đâu cả..."

"Cái gì?" Tình Lâm biến sắc mặc kệ người kia vẫn đang nói trong nước mắt bản thân bước vội xuống hầm rượu.

"Chào đội trưởng, chúng tôi đã khám nghiệm xong tử thi kết quả cho thấy cậu ta bị viên đạn bắn ghim thẳng sau gáy ngoài ra không còn tổn thương nào khác... Đội trưởng anh làm sao vậy, cần tìm gì tôi sẽ bảo đội nghiệp vụ tìm!"

Thấy đội trưởng đeo bao tay vẫn miệt mài tìm thứ gì đó đến nỗi không quan tâm đến những lời mình vừa nói, chưa từng thấy dáng vẻ này của đội trưởng bao giờ anh mới hơi căng thẳng dè chừng hỏi cẩn thận nhưng chẳng nhận lại được câu trả lời nào.

"..."

"Đội trưởng, chúng tôi vừa mới tìm được thứ này!"

Tinh Lâm liếc mắt nhìn vào chiếc túi xách quen thuộc kia, đây chính là món quà tuần trước anh đã mua tặng cho Tinh Khuê nhằm khích lệ tinh thần cô trong kỳ thi tốt nghiệp lần này đây mà. Những đốt ngón tay run run trắng bệch của anh mở Nga ngăn kéo ra xem xét kỹ bên trong đồ vẫn còn nguyên vẹn không có dấu hiệu lục lọi, cũng không bị lấy đi thứ gì ngoại trừ chiếc điện thoại biến mất.

"Món đồ này có gì đặc biệt sao đội trưởng?"

"Túi xách này là của Tinh Khuê."

"Tinh Khuê chẳng phải em gái của anh sao? Đội trưởng nếu vậy chẳng lẽ..."

"Em gái tôi có dễ bị bọn người đó bắt đi rồi!"

Tinh Lâm đưa tay vuốt mặt dựa vào thành tường vừa mất lực, vừa sợ hãi trên đời này anh chỉ còn duy nhất một người thân là Tinh Khuê nếu bản thân đến cả bảo vệ em gái mình cũng không được thì anh cần thiết sống trên đời làm gì nữa.

Nhiều năm về trước Tinh Sáng là đại đội chỉ huy quân nhân đứng đầu khu B, Hà Khánh là nữ quân y cũng công tác tại doanh trại cùng khu của ông, thời gian trôi qua hai người làm việc chung chiến tuyến thường xuyên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau trong mọi mặt trận nên dần nảy sinh tình cảm trở thành cặp đôi có tiếng vang danh vì độ trai tài gái sắc, không lâu sau đó họ đã quyết định đi đến kết hôn nên duyên vợ chồng, hai ông bà có hai người con duy nhất không ai khác là Tinh Lâm và Tinh Khuê. Khoảng sáu năm trước vào cái ngày đó khi đang trên đường đón em gái tan học anh nhận được tin báo từ nơi chiến trường xa xôi rằng ba mẹ mình, hai người họ đã không may phải hi sinh, bỏ mạng tại nơi đất khách quê người.

Lúc ấy anh 18 tuổi vừa tốt nghiệp phổ thông, chính phủ vì biết sự việc này đã cho anh được tuyển thẳng vào học viện cảnh sát An ninh nhân dân đứng đầu cả nước còn em gái anh mới 12 tuổi nên được tài trợ toàn bộ học phí cho đến năm 18 mới thôi. Ngày ba mẹ mất, bầu trời của hai anh em họ như sụp đổ tất cả, Tinh Khuê chính là động lực mà Tinh Lâm khiến cho mình phải cố gắng sống từng ngày, chăm chỉ trở thành người anh trai hoàn hảo, trở thành người mà em gái có thể nương tựa bất cứ lúc nào, có thể dùng chính sức mình bảo vệ em gái. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Tinh Khuê tung tích thế nào anh cũng không biết? Em ấy bị ai bắt giữ? Con bé có ổn hay không? Một chút dấu vết cũng chẳng có.

"Tiểu Khuê, em rốt cuộc đang ở đâu thế? Anh hai là một kẻ vô dụng lắm có phải không?"