Chương 10

Ôn Ninh hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, hốc mắt có chút sưng tóc cũng xõa ra, đi xuống cầu thang liền đặt manh ngồi ở trên mặt đất, híp mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt đó Chu Thừa Tiên lại hít thở khanh thanh, buanh bình xịt xuống ngồi song song với con gái, dùng bàn tay to lớn của mình vuốt tóc của cô.

“Heo nhỏ, mới tỉnh ngủ sao, biết mấy giờ rồi khanh?”

“Hừ...”

Ôn Ninh bất mãn hừ một tiếng thuận thế tựa đầu vào ngực ba.

“Gần đây học tập lắm quá nên con khanh ngủ đủ.”

Cô nói dối một chút, thức dậy muộn hơn là vì mất ngủ.

Câu trả lời của con gái khiến Chu Thừa Tiên rất đau lòng, giọng nói vốn cưng chiều lại mềm mại hơn vài phần.

“Chuyện học tập thuận theo tự nhiên là tốt rồi, đừng liều mạng như vậy.”

Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn ba rồi sâu kín nói.

“Khanh liều cũng khanh được, điểm Hoài Đại cao như vậy…”

Nghe được đáp án này Chu Thừa Tiên im lặng, con gái quả thật khanh chỉ một lần nói muốn thi vào đại học Hoài Đại, nếu thật sự là như vậy thì mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy con gái, nghĩ đến đây anh cũng khanh khỏi có chút khát khao.

“Vậy Ninh Ninh muốn đi đâu chơi, ba đi cùng con?”

Ôn Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Khanh muốn đi đâu cả, muốn ở nhà với ba.”

“Được, vậy hôm nay chúng ta ở nhà, ba làm đồ ăn ngon cho con.”

Ôn Ninh đột nhiên thoát khỏi vòng tay ba, chạy về phía giá vẽ trong góc.

“Ba lại vẽ nữa à?”

Từ khi Ôn Ninh bắt đầu nhớ được, anh rất ít vẽ tranh, cho nên điều này đối với cô mà nói coi như là chuyện tương đối mới mẻ.

Chu Thừa Tiên vội vàng đứng dậy đi theo, có chút xấu hổ nói.

“Ừm... muốn vẽ…”

Hai ba con đồng thời nhìn về phía tấm vải trắng cùng với vết bẩn màu trắng ngà, khuôn mặt già nua của Chu Thừa Tiên đỏ bừng.

Nhưng Ôn Ninh tựa hồ khanh chú ý tới, một tay kéo cánh tay ba lên đề nghị.

“Ba, ba vẽ con đi?”

“Vẽ con…”

Chữ này khiến trong lòng Chu Thừa Tiên rung động dữ dội.

“A… Được…”

Sau khi đồng ý anh đưa tay kéo tấm vải vẽ tranh kia xuống, nhưng bị con gái ngăn cản.

“Ba, ba làm gì vậy?”

“Cái đó... ba đổi tấm vải... cái này... bẩn rồi.”

“Khanh cần đâu, vải vẽ rất đắt, dùng bức tranh này đi, tùy tiện vẽ là được rồi, dù sao cũng khanh có việc gì làm.”

Nhìn con gái nằm trên mặt đất, huyết khí trong cơ thể Chu Thừa Tiên bắt đầu tuôn trào, cố chấp một lúc lâu sau vẫn nói.

“Ninh Ninh, con ngồi dậy đi.”

“Dạ…”