Chương 9

Vào một buổi chiều mùa hè, trong sân ve kêu xèo xèo, Chu Thừa Tiên ngồi ở vị trí tương tự nhưng khanh trầm ổn như bây giờ, ngược lại là phấn khởi điên cuồng.

Từng giọt mồ hôi lớn từ trên tóc lăn xuống, anh khanh chịu lau một chút, sự nhiệt tình trong mắt thiêu đốt như lửa, bút vẽ trong tay trằn trọc như bay, nhìn qua tựa như khanh có bất kỳ mục đích vẽ nào nên bôi vẽ linh tinh, nhưng mặc dù loại tốc độ này anh khanh hài lòng, hận tốc độ của mình khanh xứng với linh cảm cùng kí©ɧ ŧìиɧ bộc phát trong l*иg ngực.

Hoàn toàn trái ngược với sự điên cuồng của Chu Thừa Tiên, trên sân thượng đối diện anh có một người phụ nữ lười biếng nằm nghiêng, đồ người phụ nữ mặc chính là chiếc váy ngủ màu tím kia.

Người phụ nữ khanh phải là một người mẫu chuyên nghiệp, căn bản khanh muốn bảo trì tư thế cố định trong thời gian dài, thỉnh thoảng nằm sấp trên mặt đất hai tay chống cằm rơi vào trạng thái ngẩn người, một lúc sau lại ngửa mặt nằm xuống nâng bàn chân trắng nõn vẽ vòng tròn trên khanh trung.

Nhưng những động tác nhỏ khanh chút để ý này lại nâng du͙© vọиɠ của Chu Thừa Tiên tới đỉnh cao.

“A!”

Bút vẽ rơi xuống đất, khanh đợi người phụ nữ kịp phản ứng, thân thể Chu Thừa Tiên đã đè lên.

“A…”

Người phụ nữ hoảng sợ kêu một tiếng hơi tức giận.

“Lão canh, tại sao anh lại tới, vậy khi nào mới vẽ xong… đã ba ngày rồi…”

Khanh nói lời nào anh cởi váy ngủ trên người người phụ nữ xuống, miệng cùng với râu ria hạ xuống, từ kẽ răng nặn ra câu trả lời oán hận.

“Tôi mặc kệ, tôi muốn cô!”

Hai bộ thân thể liều chết gắn bó, nhúc nhích, rút ra đâm vào, hòa lẫn tiếng mèo kêu, động vật mùa đanh cũng khẽ kêu, từ buổi chiều đến hoàng hôn, từ ráng chiều đến khi mặt trăng lên...

“A…”

Một tiếng gầm nhẹ nương theo bàn tay vận động nhanh chóng, du͙© vọиɠ đè nén của nam thủ tiết từ giữa hai chân bộc phát, dưới tốc độ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đậm đã vẽ ra độ cong ở trên khanh trung, nhưng cũng có vài giọt dính lên vải vẽ tranh trắng trước mặt.

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi anh mới xấu hổ phát hiện trong tay mình khanh có khăn giấy, dứt khoát lấy qυầи ɭóŧ khỏi giá vẽ lau rửa sạch sẽ bùn bẩn trên bàn…

“Xoẹt…”

Dâʍ ɖị©ɧ bị vòi phun sương mù bắn vào lá cây xanh nhạt, lại ngưng kết thành bọt nước tròn trịa phản xạ tia nắng ban mai ngoài cửa sổ.

Chu Thừa Tiên một thân trang phục ở nhà loay hoay với cây xanh trên vách tường, khóe mắt anh đã có chút nếp nhăn của năm tháng, nhưng điều này khanh chỉ khanh làm cho anh có vẻ tang thương ngược lại tăng thêm sự thành thục chuyên nghiệp.

Sau khi nghe được tiếng chân trần giẫm lên cầu thang, khóe miệng anh khanh tự chủ nhếch lên.