Chương 8

Chu Thừa Tiên dựa vào đầu giường con gái, cánh tay lướt qua đỉnh đầu cô.

“Ba kể cho con nghe chuyện ba con heo con được khanh?”

Trong bóng tối, miệng Ôn Ninh nhếch lên.

“Khanh được, đó là chuyện dỗ trẻ con, con khanh nghe.”

“Đã biết mình lớn rồi còn muốn ba dỗ ngủ, vậy con muốn nghe cái gì?”

Ôn Ninh do dự một hồi rồi đưa điện thoại di động cho ba.

“Hãy đọc cho con nghe câu chuyện này.”

Chu Thừa Tiên nghi hoặc nhận lấy di động, nhanh chóng xem lướt qua, lanh mày lập tức nhíu lại.

“Ninh Ninh, sao con có thể đọc loại sách này?”

Ôn Ninh đã sớm dự đoán được ba sẽ hỏi như vậy cho nên cô dứt khoát trả lời.

“Loại sách này làm sao, con xem đều là bản cắt giảm, khanh có tình tiết đó, ba nhanh đọc đi.”

Chu Thừa Tiên khanh lay chuyển được ý con gái, hơn nữa nhìn sơ qua một chút đúng là có cắt giảm, nhưng lúc anh chuẩn bị đọc con gái lại đưa ra yêu cầu mới.

“Ba, cách gần một chút, xa như vậy con cũng khanh nghe rõ.”

Chu Thừa Tiên bất đắc dĩ, để cho thân thể trượt xuống vị trí đặt song song với con gái, đưa lưng về phía con gái nhưng cô lại bắt được cánh tay của anh, kéo xuống làm gối đầu.

“Ba, lại gần một chút.”

Chu Thừa Tiên đành phải xê dịch thân thể về phía trước.

“Gần hơn chút nữa…”

Khoảng cách với con gái lại một lần nữa kéo gần lại.

“Gần hơn chút nữa đi…”

Thân thể lại một lần nữa rung động nhưng căn bản khanh di chuyển vị trí, gần thêm một bước nữa sẽ dán sát vào thân thể cô gái.

Ám hương di động, mùi cơ thể đặc biệt của thiếu nữ chui vào xoang mũi Chu Thừa Tiên, làm cho trái tim thanh thản bình tĩnh của anh xuất hiện xao động nho nhỏ.

Ôn Ninh cũng bởi vì khẩn trương nắm chặt cánh tay anh, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng lưu chuyển ở giữa tóc của mình, giọng nói trầm thấp hơi khàn, cùng với mùi thuốc lá và rượu dán sát sau tai truyền đến.

“Lolita, ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa của những ham muốn của tôi, tội ác của tôi, linh hồn của tôi…”

Tâm trạng hỗn loạn đến nỗi khanh thể ngủ.

Con gái mặc áo ngủ của vợ đã chết quả thật đã kí©h thí©ɧ thần kinh mẫn cảm nhất của Chu Thừa Tiên, cũng kí©h thí©ɧ khát vọng sáng tác hội họa của anh, loại xúc động này anh đã đợi rất rất lâu......

Sau khi từ phòng con gái đi ra lại xuống lầu một, lấy giá vẽ tranh cùng ghế dựa ra trải vải vẽ tranh mới, đầu ngón tay cầm bút chì muốn phác họa ra hình ảnh vừa rồi, nhưng mà chần chừ thật lâu anh cũng khanh cách nào hạ bút.

Suy nghĩ dần dần lâm vào ngưng trệ, những ký ức thời gian xa xưa kia điên cuồng xuất hiện.