Chương 7

Nhưng mà cơn đói khát này cũng khanh phải đến từ tìиɧ ɖu͙© mà là linh cảm anh mất đi nhiều năm mà đau khổ tìm kiếm, giờ phút này trong mắt anh chỉ có một bộ kết cấu tuyệt mỹ, xúc động cầm lấy bút vẽ miêu tả lại hình ảnh này cơ hồ khanh thể ngăn chặn.

“A… Ba…”

Trong giấc mộng Ôn Ninh như có cảm ứng, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra nỉ non nói mớ, Chu Thừa Tiên cũng từ trong khát vọng tham lam kia kinh ngạc, thân thể rắn chắc đang ngồi trên ghế đột nhiên bắn lên, có chút hối hận xoa tóc cô, đem áo sơ mi cởi ra đắp lên người con gái.

“Ừ…”

Đôi mắt cong cong hơi hở, ánh mắt mê mang lộ ra, sau khi nhìn thấy ba mới mỉm cười lười biếng ngây thơ.

“Ba, ba đã về rồi.”

“Khụ…”

Chu Thừa Tiên ho khan một tiếng mất tự nhiên.

“Ừ, là ba khanh tốt, để Nịnh Nịnh đợi lâu như vậy.”

“Khanh có việc gì đâu ba, con nói muốn chờ ba, nhưng khanh cẩn thận ngủ mất…”

“Ừ, cũng khanh còn sớm, con lên lầu ngủ đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Vâng.”

Ôn Ninh trả lời một tiếng sau mới lười biếng đứng dậy từ ghế sô pha, sau khi cầm lấy áo sơ mi của ba mới phát hiện bản thân hơi hở hang, hai má cô lập tức đỏ bừng đồng thời cũng thay đổi chủ ý.

“Ba bế con đi.”

“Kẻ trộm” Chu Thừa Tiên chột dạ vốn khanh tự nhiên lắm, khanh ngờ con gái còn vươn cánh tay ra làm nũng với anh.

“Con đã lớn rồi còn để cho ba bế, khanh biết xấu hổ!”

Miệng tuy trách cứ nhưng Chu Thừa Tiên vẫn thành thật bế con gái lên.

“Vâng…”

Thân trên trần trụi cùng làn da mềm mịn của con gái tiếp xúc chặt chẽ, làm trong lòng Chu Thừa Tiên nóng hơn, trong xoang mũi khanh tự giác phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Từng nhịp thở ra của anh phun vào cổ cùng ngực càng là làm cho Ôn Ninh ngượng ngùng quay mặt đi.

“Có chuyện gì vậy Ninh Ninh?”

“Khanh... khanh sao cả... Miệng ba vừa mùi rượu vừa mùi thuốc lá thật khó ngửi.”

Trong lòng Ôn Ninh hoảng hốt thuận miệng trả lời qua loa lại khiến cho Chu Thừa Tiên bất mãn.

“Nha đầu thối, dám ghét bỏ ba!”

Anh cố ý há to miệng liên tục hà hơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Hai người vẫn vui đùa ầm ĩ đến trong phòng, đặt con gái ở trên giường hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

‘Ninh Ninh ngủ đi, ngày mai ba dẫn con đi chơi.”

“Vâng…”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định anh mới tắt đèn chuẩn bị rời khỏi phòng con gái, nhưng một giây trước khi anh đóng cửa phía sau lại truyền đến tiếng gọi mềm mại.

“Ba.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Con… mới tỉnh ngủ, bây giờ khanh ngủ được…”

“Vậy…”

“Ba kể chuyện xưa cho con đi.”

“Được.”