Chương 17
Chẳng qua chỉ là sờ soạng mặt của nàng một chút thôi, mà đã thẹn thùng đến như vậy rồi, khi xưa nào có như vậy.
“Này, thân thể này làm như thế nào vậy?” Đoàn Ngự Thạch nắm cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn nghĩ nàng làm một gương mặt và thân hình béo như thế, mà cánh tay lại mảnh khảnh thế này, thật là phí công.
Quả nhiên, nắm cánh tay ngọc, tiểu tử kia ánh mắt xấu hổ nhìn hắn, ngay cả giọng nói càng lắp bắp hơn. #999999;'](ặc, Đoàn ca ca à, hắn xấu hổ vì…chiện khác, chứ không phải cái chiện huynh đang nghĩ đâu à… chậc, Đoàn ca sắc lang, mà lại dzê ko đúng người nữa chứ, hơ hơ… huynh sắp chết đứng rồi đây nè, ha ha…^^)
“Tiểu… tiểu nhân… trong nhà… nhà bán bánh bao… từ nhỏ… đã.. đã ăn bánh bao… nên… nên như vậy.”
Viên tiểu binh béo sợ tới mức một cử động cũng không dám, chỉ có thể tuỳ ý tướng quân động thủ, cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ tướng quân có đoạn áo chi phích (ý là pêđê đó ^^), chẵng lẽ, tướng quân… thích hắn? #999999;'](ặc, ta nghe mà mắc ói >”<
“Tại sao mặt lại đỏ như thế?” Hắn bất tri bất giác lấy hai tay nâng gương mặt tròn vo kia lên, vuốt.
“Cư nhiên lại còn nóng lên nữa!” Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, làm hắn càng thêm tò mò.
Chẳng lẽ Thiên diện thuật thật sự là một công phu cao thâm như vậy, lớp da giả cũng có thể đỏ và nóng lên???
Đang lúc hắn vuốt gương mặt tròn kia, cảng thấy thật khó tin, thì Tô Dung Nhi từ bên ngoài đi vào, nàng vừa sửa xong mặt nạ, liền mang thuốc đem đi vào soái doanh, thủ vệ binh lính đều biết đây là chức trách mỗi ngày của nàng nên không thông báo mà trực tiếp để nàng vào.
“Tướng quân uống thuốc.”
Nàng bưng bát vừa vào, nhìn thấy phu quân đang vuốt gương mặt một người nam nhân, nàng ngây người…
Choang...loảng xoảng!!!
Tay buông nhẹ, chén thuốc lập tức rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, nước thuốc cũng bắn tung toé…
“A… Thực xin lỗi! Ta… ta sẽ làm lại chén thuốc khác.”
Nàng bối rối ngồi xổm xuống nhặt những mảnh chén vỡ, bất chấp mảnh vỡ sắc bén, đôi tay nhỏ bé trực tiếp nhặt xong, liền rời khỏi doanh trướng.
Đoàn Ngự Thạch chết trân, toàn thân cứng ngắc, trừng mắt nhìn thiếu niên do nàng giả dạng đi vào, lại trừng mắt nhìn nàng đi ra, trong khoảnh khắc hắn ngây người, sau đó kinh hoàng nhìn khuôn mặt như bánh bao đang xấu hổ kia, tay vội thu về. #999999;'](Ha ha, tội nghiệp Đoàn ca ca …^^)
“Ngươi là ai?”
Mắt thấy tướng quân đột nhiên chuyển biến sắc mặt, viên tiểu binh béo sợ hãi vội vàng quỳ xuống.
“Tiểu nhân là Chu Đại Thành, phụ trách nấu bếp, tiểu nhân đáng chết! Thỉnh tướng qu6n thứ tội!”
Hắn có tội gì chính hắn cũng không hiểu được, chỉ biết chính mình đã chọc giận đại tướng quân, nên vội vàng dập đầu nhận sai, bảo trụ lại mạng nhỏ.
Đoàn Ngự Thạch rốt cục hiểu được, hoá ra là hắn tưởng lầm, hơn nữa sai lầm phi thường lớn!
“Đáng chết!” Hắn thấp giọng rủa, những lời này là đối với hắn, nhưng lại làm cho Chu Đại Thành sợ hãi.
“Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân không muốn chết!”
Hiểu lầm thật lớn mà!!!
Hành vi vừa rồi của hắn chắc chắn bị nàng hiểu sai, hắn chỉ muốn đuổi theo nàng, nhưng trước nhất phải cấp tốc giải quyết vấn đề trước mắt, nếu không chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng hắn - Đoàn Ngự Thạch có đoạn tay áo chi phích, hắn dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cũng may mắn là hắn phản ứng nhanh, gương mặt lập tức nghiêm lại đến lãnh khốc, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết bản tướng vì sao phải kiểm tra mặt của ngươi cùng với cánh tay không?”
“Tiểu nhân không biết!”
“Đó là bởi vì bản tướng quân ghét nhất những người lười biếng, mặt của ngươi rất béo, cánh tay thịt nhiều lắm, có thể thấy là ngày thường ngươi nhất định an nhàn, không lo luyện tập, như thế sao có thể đối đầu kẻ địch?” #999999;'](Đoàn ca vụng chèo khéo chống nhỉ, bịa lý do hay đấy, hơ hơ…)
“Tiểu nhân biết sai, thỉnh tướng quân tha mạng!”
“Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải thao luyện một trăm lần!”
“Vâng, tiểu nhân tuân lệnh!”
“Lui ra!”
“Tiểu nhân cáo lui!” Như lại được hồi sinh, Chu Đại Thành lập tức chạy toé khói.
Chu Đại Thành vừa rời đi, Đoàn Ngự Thạch cũng lập tức chạy ra khỏi soái doanh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, trong đầu hiện lên gương mặt bi thương của Tô Dung Nhi làm bước chân của hắn nhiễu loạn.
Hắn không muốn bị hiểu lầm là thích nam nhân, nếu bị như thế, hắn thà bị loạn đao trên chiến trường chém chết, như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc bị nàng hiểu lầm.
Hắn phải giải thích rõ ràng với nàng mới được! Bước chân cũng nhanh hơn, đôi mắt không ngừng tìm kiếm hình bóng giai nhân…