Chương 9: Thanh mai trúc mã

Mặc dù để cái ót đối diện với Mã Đại Tráng nhưng Đường Tiểu Hà vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt đang dán chặt vào người nàng của hắn ta, đồng thời âm thanh thô ráp mang theo ý vị sâu kín vang lên phía sau nàng: "Tiểu Hà huynh đệ, ta không biết bản thân đã làm gì mà khiến cho ngươi hiểu lầm ta như vậy, nhưng ngươi đã trách oan cho ta rồi."

"Khách điếm Tu Duyên đã mở từ lâu nhưng cuối năm ngoái ta mới vào làm ở đó, ta với chưởng quầy quen biết nhau muộn lại không oán không thù, ta cần gì phải hại nàng ta chứ?"

Nhiệt độ trong nhà lao thấp làm cho Đường Tiểu Hà run rẩy, nàng lấy hai tay ôm chặt đầu gối lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi không có oán hay thù gì với nàng ấy, sao ngươi có thể hại nàng ấy…"

Nếu người này đúng là có vấn đề thì sao sau khi thẩm vấn xong có thể quay trở lại đây được? Có khả năng là do nàng nghĩ nhièu trách nhầm người tốt?

Đường Tiểu Hà rơi vào mê man.

Cùng thời gian đó ở bên trong nha trung của Đại Lý Tự.

Tống Hạc Khanh đã chiến đấu hăng say với công văn cả một ngày dài nhưng cuốn sổ con như bát cơm của Thạch Sanh phê mãi cũng chưa xong.

Đại Lý Tự là nơi phụ trách những vụ án mạng xảy ra trên cả nước. Những vụ án kiện đều phải đưa tới Đại Lý Tự phúc thẩm một lần sau khi thuộc hạ thẩm vấn xong sẽ đưa cho Thiếu Khanh đại nhân phê duyệt, Thiếu Khanh đại nhân phê duyệt xong mới tính là xong một vụ án.

Thực ra việc này cũng không mệt gì, bởi vì cả Đại Lý Tự có hai Thiếu Khanh đại nhân, bên trên Thiếu Khanh đại nhân còn có một Chính Khanh đại nhân nữa nên mọi người sẽ phân chia công việc sao cho hợp lý, chỉ là phê duyệt sổ con mà thôi, cũng không thể mệt đến mức chết người được.

"Đại nhân, nghỉ ngơi một chút đi, nếu ngài còn làm việc liên tục như thế sẽ mệt chết đấy ạ."

Hà Tiến cầm canh nhân sâm đi vào, thấy hai quầng thâm đậm nét ở trên mặt Thiếu Khanh đại nhân và cả mồ hôi đang chảy ròng ròng ở trên trán thì bị dọa sợ, sợ một phút nào đó người này sẽ đột tử tại chỗ.

Tống Hạc Khanh dừng bút, vẻ mặt cứng lại, hai mắt không chớp, giống như là bị điểm huyệt câm.

Hà Tiến cảm thấy choáng váng, mặt mày như đưa đám kêu gào: "Đại nhân? Đại nhân? Đại nhân ngài đừng dọa tiểu nhân, sao đại nhân lại không nhúc nhích gì thế này?"

Bỗng Tống Hac Khanh mở miệng: "Câm miệng, đừng làm phiền bản quan suy nghĩ."

Hắn nhìn chằm chằm vào ánh nến đang nhảy múa, trong đầu hiện lên lý do thoái thác của Mã Đại Tráng.

"Thiếu Khanh đại nhân, tiểu nhân bị oan, là do Đường Tiểu Hà vu oan cho tiểu nhân có đúng không? Ngài đừng thấy tên tiểu tử kia có dáng vẻ thành thật mà lầm, thực ra trong đầu tên đó cả cả đống suy nghĩ xấu xa, hắn ta cố ý đổ lỗi cho tiểu nhân, ngài không thể tin vào lời nói bậy bạ của hắn ta được."

"Thiếu Khanh đại nhân, ngài thử nghĩ lại mà xem, tiểu nhân làm việc ở khách điếm Tu Duyên lâu như thế cũng chưa từng bất kính với Bạch chưởng quầy, hai chúng ta không thù không oán, cũng không quen biết gì nhau ở quá khứ thì sao ta có thể ra tay gϊếŧ hại nàng ta được chứ? Ta còn phải dựa vào đường này mà kiếm tiền nữa đó!"

"Thiếu Khanh đại nhân, mong ngài minh giám cho tiểu nhân."

Thật ra sau khi manh mối mà Đường Tiểu Hà cung cấp được canh ngục báo lên thì Tống Hạc Khanh đã suy đoán rằng mối quan hệ giữa Mã Đại Tráng và Bạch Cửu Nương không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa chưởng quầy và nô dịch, nhưng hình như tiểu nhị ở khách điếm Tu Duyên sợ trút phiền phức vào người nên khi hỏi chỉ biết lắc đầu không biết hoặc là giả ngu không nói, không thể cung cấp được manh mối có ích nào cho nên cũng không thể làm gì được bọn họ.

Tống Hạc Khanh càng suy nghĩ càng đau đầu, nhưng không thể không suy nghĩ.

Hắn nhắm mắt thở dài, xoa xoa giữa hai hàng lông mày nói: "Chuẩn bị giấy mực để viết thư."

Hà Tiến vội vàng tìm giấy bút để viết thư giùm, đặt bút chuẩn bị xong hỏi: "Thiếu Khanh đại nhân muốn viết thư cho ai?"

"Thôi Quần Thanh." Tống Hạc Khanh một tay chống má, mắt rũ xuống, dáng vẻ tùy ý lười nhác y như con hồ ly đang nghỉ ngơi.

"Nói cho hắn ta biết trong vòng mười ngày mà hắn ta không tìm thấy manh mối thì ta sẽ đem chuyện năm hắn ta hai mươi tuổi vẫn còn đái dầm ra cho cả triều đình biết."

…..

Mười ngày sau, mùng một tháng ba.

Một con ngựa chở nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ thẫm xuyên qua con đường dọc theo đường cái đi tới phía đông đi thẳng tới Đại Lý Tự.

Bên trong thư phòng, Tống Hạc Khanh nhìn chén canh gà có mỡ trôi lềnh bềnh trên mặt nước đặt trước mắt là thấy sầu, bỗng cửa bị người ta dùng một chân đá văng.

"Nước! Nước! Cho ta nước!"

Cả một đường này không biết Thôi Quần Thanh đã trải qua những gì mà người dính đầy bụi đất, hai sợi "tiên nhân" luôn treo trên trán cũng biến thành càng của tôm hùm, đôi mắt đỏ bừng, yết hầu nghẹn lại.

Tống Hạc Khanh bưng canh gà đưa cho Thôi Quần Thanh.

Thôi Quần Thanh nhận lấy, uống ừng ực ba hớp cho hết chén canh gà xuống bụng, sau đó thở hồng hộc nói: "Cái tên Mã…. Mã Đại Tráng đó…"

"Nói chậm lại một chút." Tống Hạc Khanh dừng bút lại nói: "Chuyện hai mươi tuổi còn đái dầm không phải là chuyện lớn gì."

"Ta nói cho ngươi biết Tống Hạc Khanh, chuyện này về sau ta sẽ tính toán với ngươi!"

Thôi Quần Thanh mắng xong, bình tĩnh lại tâm tình, trịnh trọng nói: "Cái tên Mã Đại Tráng kia là người của thôn Mã gia, trong nhà còn có mẫu thân già và muội muội, dựa vào làm ruộng và dệt vải mà sống qua ngày…"

Tống Hạc Khanh gật đầu dùng bút viết: "Tình huống nhà hắn ta y hệt như lời khai mà hắn ta đã khai."

"Tất nhiên là y hệt rồi." Thôi Quần Thanh nói: "Bởi vì điều quan trọng không phải là ở trên người hắn ta mà là ở trên người Bạch Cửu Nương."

"Bạch Cửu Nương?" Tống Hạc Khanh nhíu mày.

Thôi Quần Thanh kích động nói: "Ngươi đoán xem Bạch Cửu Nương họ gì?"

Vẻ mặt của Tống Hạc Khanh ngây ngốc, thử nói: "Họ Bạch?"

"Sai! Họ Bạch là họ của phu quân nàng ta, sau khi nàng ta gả cho phu quân thì sửa lại hộ tịch, thực ra quê quán không phải là ở chỗ đó. Trên thực tế nàng ta cũng họ Mã, sinh ra ở thôn Mã gia cùng Mã Đại Tráng, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, còn đã định chung thân lớn lên nàng ta sẽ gả cho Mã Đại Tráng."