Chương 8: Tố cáo

"Hắt xì…!"

Phòng giam bụi bặm nằm dưới lòng đất, không khí lại ẩm ướt khiến cho mũi của Đường Tiểu Hà hắt xì liên tục.

Nàng xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta thế không biết?"

Vừa dứt lời, tầm mắt của nàng không tự chủ được rơi trên bóng dáng của Mã Đại Tráng.

Nếu như lúc trước ở khách điếm Tu Duyên, Đường Tiểu Hà thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Mã Đại Tráng thì bây giờ nàng chỉ còn lại sự sợ hãi đơn thuần.

Nàng không thể nào nghĩ ra được câu mà hắn ta nói: "Lão tử cũng muốn dùng một đao bổ ngươi ra" đó chữ "cũng" kia là ở đâu mà có?

Đúng lúc này, canh ngục xách theo một hộp cơm lớn đi vào, vừa đi vừa ném hai cái bánh bao không vào trong phòng giam, lớn tiếng: "Tất cả mau dậy đi! Dậy ăn cơm!"

Dòng suy nghĩ của Đường Tiểu Hà bị đánh gãy, bụng réo lên kêu đói, khom lưng nhặt bánh bao trên mặt đất cọ vào y phục sau đó há to miệng cắn một miếng.

Đến khi cắn được một miệng mặn chát, cứng cứng y như củ cải trắng.

"Ta nhổ vào." Đường Tiểu Hà ném bánh bao lại mặt đất, cơ mặt nhăn lại một nhúm, không ngừng phun nước miếng ở trong miệng ra: "Khó ăn chết đi được, đây là đồ cho người ăn hay sao?"

Canh ngục nổi giận quát mắng: "Có đồ ăn là tốt rồi, tên tiểu tử nhà ngươi dám lãng phí đồ ăn à?"

Đường Tiểu Hà cũng nổi giận, chống nạnh: "Lương thực ngon bị Đại Lý Tự của các người làm thành món khó ăn như thế đó mới là lãng phí lương thực thật sự!"

"Ngươi!"

Mấy tên canh ngục đang muốn tiến lên thì Đường Tiểu Hà đã nhanh chóng chạy vào một góc, bộ dáng như chim cút không hé một tiếng.

Nhưng khi nàng nhìn cái bánh bao ở trên mặt đất, ngửi thấy mùi hăng hăng khó chịu của phòng giam, lại nghĩ tới cuộc thi tuyển chọn đầu bếp của Thiên Hương Lâu sắp tới, nếu như bỏ lỡ lần này phải chờ đến năm sau, nàng không thể bình tĩnh nổi.

Nàng thò hai cánh tay ra bên ngoài song cửa, bày ra vẻ mặt ôn tồn: "Đại ca đại ca, đại ca canh ngục, ngươi lại đây một chút, ta có việc cần nhờ ngươi giúp."

Canh ngục nhăn mày lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bước lại gần với vẻ không tình nguyện: "Ngươi lại làm sao vậy?"

Đường Tiểu Hà cố gắng hạ giọng xuống, khẽ nói vào tai của canh ngục: "Ta có manh mối muốn báo cáo cho Thiếu Khanh đại nhân, nhờ ngươi đi báo với đại nhân một tiếng được không?"

Canh ngục hừ lạnh một tiếng: "Thiếu Khanh đại nhân là người mà ngươi muốn gặp là gặp à? Manh mối mà ngươi biết là gì nói cho ta nghe, sau đó ta sẽ đi bẩm báo lại với đại nhân."

Đường Tiểu Hà xoay mặt nhìn Mã Đại Tráng đang nhắm mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ khó xử: "Nếu như ta nói ở đây thì không được thích hợp cho lắm."

"Vậy thì đừng nói nữa." Canh ngục xoay người chuẩn bị đi nơi khác.

"Ế! Đại ca từ từ, từ từ đã!"

Đường Tiểu Hà gấp tới mức nước mắt suýt tuôn ra, nhìn phòng giam bên cạnh một cái rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi ghé lỗ tai vào đây một chút."

Sau khi nói xong manh mối cho canh ngục, Đường Tiểu Hà bất an lo sợ chờ đợi thời gian hai nén nhang, cuối cùng sai dịch cũng mở cửa phòng giam cách vách ra, đưa Mã Đại Tráng đi thẩm vấn.

Đường Tiểu Hà trơ mắt nhìn Mã Đại Tráng bị mang đi, trái tim nhảy bùm bùm liên hồi.

Nàng nhìn qua, bỗng dưng Mã Đại Tráng quay đầu lại liếc nàng một cái, dường như ánh mắt đó đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng khiến cho cả lông tơ trên da Đường Tiểu Hà dựng đứng lên, nàng sợ hãi cúi đầu không dám nhìn nữa.

"Bà nội ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cháu gái." Đường Tiểu Hà âm thầm cầu nguyện ở trong lòng: "Mau mau làm cho hung thủ trồi lên mặt nước để con mau chóng được ra ngoài kịp dự thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương Lâu."

Đường Tiểu Hà lẩm bẩm hồi lâu, càng về đêm mí mắt như muốn đánh nhau càng lúc càng cụp xuống, cơ thể dần dần cuộn tròn trên giường rơm ướt lạnh, sau đó từ từ nhắm mắt lại giữa những lo âu thấp thỏm.

Giấc ngủ này Đường Tiểu Hà ngủ rất ngon và sâu, còn mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Nàng mơ thấy rằng bản thân được thả ra khỏi đại lao, thành công được ứng tuyển vào làm đầu bếp ở Thiên Hương Lâu, không bao lâu sau thuận lợi lên làm đầu bếp đứng đầu bảng, được vinh dự vào cung hiến trù nghệ cho Thánh Thượng, được Thánh Thượng khen ngợi tán thưởng, sau đó được cầm lấy dao phay vàng ngự tứ, mơ ước từ lâu.

"Ha ha, bà nội, con đã làm được rồi, con thực sự đã làm được rồi."

Trong mơ, Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười ngây ngô, khóe mắt có hai giọt nước trong suốt chảy xuống, là do quá vui mừng mà khóc.

Đúng lúc này, bên tai nàng vang lên tiếng gọi: "Tiểu Hà… Đường Tiểu Hà…"

Nàng nửa tỉnh nửa mơ tưởng là bà nội gọi mình nên trợn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó để trả lời: "Bà nội, bà nội con rất nhớ người."

Sắc trời đã tối đen, ánh trăng xuyên qua cửa sổ của phòng giam rơi xuống nền đất, vừa lúc chiếu thẳng vào mặt Mã Đại Tráng làm mặt hắn ta trắng bệch hơn.

Đường Tiểu Hà nhìn gương mặt đó sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét to lên, trừng to đôi mắt run rẩy nói: "Mã đại ca? Sao lại là ngươi vậy?"

Sao ngươi lại trở về rồi?

Mã Đại Tráng cười, hai mắt nhìn thẳng vào Đường Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hà huynh đệ, là ngươi bôi nhọ ta với Tống đại nhân có đúng không?"

Hắn ta tựa vào lan can của phòng giam, cách một khoảng với Đường Tiểu Hà, hai tay cầm lấy song cửa giống như có thể bẻ gãy cái song kia bất cứ lúc nào.

Da đầu của Đường Tiểu Hà tê dại, cơ thể lùi ra phía sau mấy bước, lắp bắp nói: "Không… Không phải…. Mã đại ca sao lại nói như thế?"

"Hôm nay sau khi ngươi thì thầm với tên canh ngục đó thì ta bị bắt đi thẩm vấn, vẫn là cái tên họ Tống kia tự mình thẩm vấn ta."

Đường Tiểu Hà lắc đầu, quay đầu đi không dám nhìn Mã Đại Tráng nữa, ôm ngực cố gắng bình ổn hơi thở: "Ta thật sự không biết gì cả, Mã đại ca ngươi đừng hỏi ta, ta không biết."