Chương 38: Tâm Rối Loạn

Trưởng công chúa mới vừa trở lại trong phủ, tin tức của thám tử ở cửa thành cũng truyền trở về.

“Tam gia Sở gia đã tranh thủ ra khỏi thành trước khi cấm quân phong tỏa thành.” Tiểu lang quân môi hồng răng trắng kia đỡ trưởng công chúa ngồi ở trên giường nệm, lại quỳ gối phía dưới giường nệm dâng lên một ly trà thơm.

Trưởng công chúa lại không nhận lấy, nàng khảy vòng tay hoa tơ vàng nạm đá quý ngũ sắc trên tay mình, ánh mắt không biết rơi tới nơi nào rồi, “Sở Xương Bình, đây là chuyện cuối cùng bản công chúa vì ngươi làm.”

Tiểu lang quân kia có chút ghen tuông, nói: “Công chúa điện hạ đối với tên vũ phu họ Sở kia thật đúng là si tình.”

Trưởng công chúa nhàn nhạt liếc hắn một cái, trên mặt cũng không có vẻ giận dữ nhưng lại khiến tiểu lang quân sợ tới mức giơ tay lên tát cho chính mình hai cái, “Nô lắm mồm, nô đáng chết!”

Bàn tay với móng tay tô sơn màu đỏ tươi của trưởng công chúa nâng cằm của tiểu lang quân kia lên, đáy mắt nửa phần gợn sóng cũng không có, nàng nói: “Bản công chúa vẫn luôn giữ ngươi ở bên người, chính là bởi vì ngươi nghe lời, ngoan ngoãn. Bản công chúa hôm nay chỉ là mang các ngươi đi ra ngoài du hồ, trở về đυ.ng phải cấm quân, hiểu chưa?”

Tiểu lang quân liên tục gật đầu: “Nô hiểu rồi ạ.”

Trưởng công chúa thu hồi tay, lại nằm trở về trên giường nệm, không chút để ý nói: “Đi xuống đi.”

Tiểu lang quân lúc này mới té ngã lộn nhào ra khỏi đại điện.

Thị nữ bên người tiến lên ấn vai cho trưởng công chúa, nhìn một rương mã não huyết ngọc trong điện kia, cười nói: “Liêu Nam Vương lần này nói vậy cũng tốn không ít tâm tư, hiểu được ngài thích thứ đồ này, đặc biệt sưu tầm đem tới nhiều như vậy.”

Trưởng công chúa chỉ nhàn nhạt nhìn liếc mắt một cái, hứng thú bớt đi một chút. Nàng nguyện ý giúp Sở gia không phải bởi vì phần đại lễ hợp ý này của Liêu Nam Vương mà chỉ đơn thuần là vì người kia thôi.

Nàng giơ tay lên phất làn khói nhỏ từ trong lư hương bay lên, nhớ tới biến động những ngày gần đây trên triều đình, hàng mi tinh tế khẽ chau lại: “Bản công chúa không muốn thấy bệ hạ mắc thêm lỗi lầm nữa, vì một nữ nhân mà ngay cả chuyện hoang đường hắn cũng làm!”

Đầu tiên là đem đích nữ thế gia sung quân đi biên quan làm doanh kỹ, sau lại biếm trích con trai trưởng của Lục đại học sĩ, hiện giờ nếu lại động vào Sở gia, chờ một ngày nọ sự tình bại lộ, hắn đây không phải sẽ bị người trong thiên hạ dùng văn chương lên án tội trạng hay sao?

Trưởng công chúa mới vừa vì thế sự ưu phiền, ngoài điện lại có nô tỳ vội vàng tiến đến truyền tin: “Công chúa! Việc lớn không tốt! Ngài mau vào cung đi thôi!”

Trên mặt thị nữ phía sau trưởng công chúa hoảng hốt, còn tưởng rằng là chuyện người của Liêu Nam Vương tặng lễ vật cho các nàng bị vị trong cung kia biết được.

Trên mặt Trưởng công chúa thì lại trấn định đến cực kỳ, lúc đứng dậy sai thị nữ sửa sang hoa phục cho mình, mới hỏi nô tỳ kia: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Nô tỳ hoảng loạn nói: “Nghe nói là Phàn tiểu tướng quân sau khi uống rượu khinh bạc Tích Tần nương nương, bệ hạ dưới sự giận dữ đã chém Phàn tiểu tướng quân, Phàn quý phi liền khóc ngất đi tại chỗ, hiện tại bệ hạ lại đang cầm kiếm đi về phía cung Hoàng Hậu!”

“Hoang đường!” Trưởng công chúa không kịp chờ thị nữ sửa sang lại y phục cho mình đã kéo vạt áo thật dài đi ra ngoài: “Chuẩn bị xe!”

Sau khi tiểu nhi tử của Phàn gia Phàn Uy hồi kinh, Phàn gia tìm cho hắn một chân ngự tiền thị vệ vô tích sự ở trong cung.

Rốt cuộc dưới bầu trời này, người được yêu thích nhất cũng dễ dàng lên chức nhất chính là người ở trước mặt hoàng đế.

Phàn gia tay cầm binh quyền, như mặt trời ban trưa, nhưng mà mấy ngày trước Liêu Nam Vương từ Tây Châu đưa tới sổ con buộc tội, hơn nữa có chứng cứ của một đám đại thần thu nạp ở dân gian lại, cũng chỉ khiến tiểu nhi tử Phàn gia bị xử lý nghiêm khắc một trận.

Hôm nay lại bởi vì động đến người trên đầu quả tim của hoàng đế, đã trực tiếp bị chém chết!

Trưởng công chúa chỉ ngẫm lại tiếp theo làm sao trấn an Phàn gia liền đau đầu, đó chính là trung thần giống như Lục gia!

Hơn nữa hoàng đế đi về phía cung Hoàng Hậu, tất nhiên là chuyện Tích Tần bị tiểu nhi tử Phàn gia khinh bạc có công sức ‘quạt gió thổi lửa’ của Hoàng Hậu ở bên trong. Trừ bỏ Tích Tần, còn chèn ép Phàn quý phi, một hòn đá ném hai chim, Hoàng Hậu sao lại không làm?

Nhưng lấy hiểu biết của trưởng công chúa đối với Hoàng Hậu, đây tuyệt đối không phải là kế sách Hoàng Hậu có thể tự nghĩ ra, bằng không tiểu nhi tử Phàn gia làm việc ở ngự tiền lâu như vậy, vì sao lại vào hôm nay khinh bạc Tích Tần?

Nơi này tuyệt đối cũng có bút tích của Liêu Nam Vương!

Cũng vào giờ khắc này, trưởng công chúa mới phát giác ra thủ đoạn đáng sợ của Liêu Nam Vương, có thể tìm tới nàng cũng liền thôi, thâm cung cũng có người của hắn sao?

Hoàng Hậu có mang long tự, trước mắt dù có phạm vào di thiên đại sai cũng không động vào được, càng miễn bàn chỉ là thiết kế một ả tần nho nhỏ. Nhưng hoàng đế rút kiếm đi Khôn Ninh Cung, trưởng công chúa không thể không lo lắng cho đứa cháu trai này của mình lại nổi điên.

Lúc này hoàng cung sớm đã loạn thành một đoàn, nơi nơi đều là tiếng khóc của cung nữ thái giám.

Tân đế một thân long bào sáng rực, nửa bên người đều là vết máu, trường kiếm trên tay cũng dính máu chưa khô.

Người của Khôn Ninh cung sáng sớm đã nhận được tin tân đế xách theo kiếm đi về hướng bên này, đại cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu khóc lóc khuyên nàng mau chóng chạy đến trong cung của Thái Hậu trốn đi.

Trên mặt Hoàng Hậu mang theo buồn bã, nàng là một mỹ nhân đoan trang, mặt mày như họa, khí chất ung dung.

Giờ phút này đang nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đáy mắt ngậm nước mắt cười lạnh nói: “Hắn tốt nhất là gϊếŧ chết bổn cung, lại nâng đỡ người trên đầu quả tim của hắn ngồi lên vị trí hoàng hậu này đi!”

“Nương nương, ngài tội gì vào lúc này đi so đo với hoàng thượng? Ngài có mang long tự, chờ bệ hạ hết giận rồi, ngài chịu thua việc thì này cũng liền trôi qua. Sau lần này tiện nhân Tích Tần kia còn có thể được thánh sủng sao? Đợi tiểu hoàng tử sinh ra, bệ hạ sớm đã ném tiện nhân kia lên chín tầng mây rồi, nể mặt tiểu hoàng tử, bệ hạ nơi nào còn sẽ cùng ngài so đo mấy cái này!”

Đại cung nữ một phen tận tình khuyên bảo, thấy Hoàng Hậu vẫn không dao động, chỉ đành phải chạy nhanh sai người đi Từ Ninh Cung thỉnh Thái Hậu lại đây.

*

Khi đại môn Khôn Ninh Cung bị tân đế một chân đá văng ra, Hoàng Hậu còn đang ở trong điện dùng thuốc dưỡng thai hôm nay, trên bàn con trước người còn bày đồ ăn.

Nhìn người cầm trường kiếm trong tay, ngược sáng đi vào trong điện, Hoàng Hậu thậm chí còn có tâm tình hỏi hắn: “Bệ hạ hiếm khi đến Khôn Ninh Cung của ta một chuyến, Cảnh Ý, dâng đũa cho bệ hạ.”

Đại cung nữ hầu hạ ở một bên nhìn thấy trên trường kiếm trong tay hoàng đế còn nhỏ máy, run run rẩy rẩy bày thêm một bộ chén đũa lên trên bàn con.

Vẻ mặt Tân đế chợt sắc bén, nhấc chân liền đá ngã bàn con, thức ăn tinh xảo toàn bộ đều đổ ngã trên mặt đất, đại cung nữ cũng bị sợ tới mức thét chói tai một tiếng.

Hoàng Hậu uống xong một ngụm thuốc dưỡng thai cuối cùng, mới giương mắt nhìn về phía Tân đế: “Bệ hạ làm gì thế?”

Trường kiếm trong tay Tân đế chỉa về phía nàng, tiếng nói u lạnh như miếng băng mỏng ở hồ Thái Dịch đầu đông: “Trẫm có phải đã bảo ngươi làm người an phận thủ thường một chút hay không?”

Đáy mắt của Hoàng Hậu tất cả đều là thê lương cùng tự giễu: “Bệ hạ không ngại nói cho thần thϊếp, làm sao là an phận thủ thường? Là nhìn trượng phu của mình hàng đêm ở trong cung của nữ nhân khác còn phải vui vẻ ra mặt? Hay là thân là chủ lục cung liền bởi vì ăn quả vải ngươi thưởng cho vị kia, cung nhân lấy quả vải trở về liền phải bị ngươi đánh chết sao?”

Người Liêu Nam Vương cài ở bên cạnh Hoàng Hậu có thể thành công kích động nàng dùng tiểu nhi tử Phàn gia đối phó với Khương Ngôn Tích, còn phải tính công vào việc đế hậu sống lâu không hợp.

Mỗi năm nhóm quả vải đầu tiên đưa vào cung và cuối cùng đưa vào cung tới đều là là vật hiếm nhất.

Năm nay, đợt vải cuối cùng đưa vào cung chỉ có tam khay, một khay tất nhiên là đặt ở tẩm cung của Tân đế, một khay đưa tới trong cung Thái Hậu, Hoàng Hậu đương nhiên cho rằng khay cuối cùng đáng lẽ thuộc về nàng mới phải. Ai ngờ sáng sớm Tân đế liền đem khay vải kia thưởng cho Tích Tần.

Người Hoàng Hậu phái đi lấy quả vải cùng người bên Tàng Kiều điện xảy ra tranh chấp, cuối cùng quả vải tự nhiên là bị người của Hoàng Hậu cường thế cầm đi.

Vị ở Tàng Kiều điện kia cảm thấy bị khuất nhục cực lớn, giận dỗi với tân đế vài ngày, tân đế vì để nàng ta hết giận, không động vào được Hoàng Hậu đang mang thai trong người, liền hạ lệnh đem cung nhân trong cung Hoàng Hậu ngày ấy đi lấy quả vải kéo đi Thận Hình Tư đánh chết.

Tân đế nghe được lời này của Hoàng Hậu, trên mặt càng thêm tức giận: “Chính bởi vì chuyện này mà ngươi liền hạ độc kế này muốn hại chết nàng? Độc phụ làm sao xứng chưởng quản lục cung?”

Một câu “Độc phụ” kí©h thí©ɧ nước mắt Hoàng Hậu liều chết nhịn ở trong hốc mắt nháy mắt lăn xuống.

Nàng cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại nói: “Thần thϊếp không biết bệ hạ đang nói cái gì, bệ hạ nếu là chê thần thϊếp chướng mắt, muốn cho người mới nhảy lên vị trí này thì không ngại dùng một kiếm kết liễu thần thϊếp!”

Khi người trong cung nàng bị bắt đã liền cắn lưỡi tự sát, chứng cứ hoàn toàn không có.

Trước mắt Hoàng Hậu liều chết không nhận, tân đế trong cơn giận dữ, thật sự hận không thể trực tiếp dùng một kiếm kết liễu nàng.

Nhưng mà…… Không thể……

Cũng không phải bởi vì hài tử trong bụng nàng mà là thế lực của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu ở trên triều đình.

Kiếm phong chống lên yết hầu của Hoàng Hậu, chỉ cách khoảng mấy li.

Thái Hậu được đại cung nữ hầu hạ bên người đỡ bước nhanh vào đại điện, vừa thấy tân đế dùng kiếm chỉa vào Hoàng Hậu, suýt nữa chưa kịp nhuận khí đã ngất xỉu, bà vài bước tiến lên một phen đánh rớt kiếm trong tay tân đế, chắn ở trước mặt Hoàng Hậu: “Đây là Hoàng Hậu của ngươi! Trong bụng nàng chính là đích trưởng tử của ngươi! Ngươi muốn làm gì?”

Hoàng Hậu là chất nữ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, bớt đi tầng quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hai người cũng là cô cháu.

Hoàng Hậu thấy Thái Hậu, đầy bụng ủy khuất mới có địa phương phát tiết, lập tức khóc lớn lên: “Mẫu hậu……”

Tân đế vốn chỉ vì chuyện của Sở gia tức giận đến không nhẹ, hiện tại nữ nhân mình yêu thương lại bị thiết kế, trong đầu hắn đều ầm ầm vang lên, tiếng khóc của Hoàng Hậu càng làm cho hắn bực bội, hắn quay đầu đi, lạnh lùng nhìn Thái Hậu nói: “Hoàng Hậu này là mẫu hậu ngài tuyển thay nhi thần, không phải chính trẫm tự tuyển.”

“Hỗn trướng!”

Thái Hậu tức đến đỏ mắt, giơ tay liền cho tân đế một bạt tai.

Sau khi đánh xong, Thái Hậu nhìn tay của mình, cũng ngây ngẩn cả người: “Hoàng nhi……”

Tân đế liếʍ môi một cái, nếm được mùi máu tươi nơi khóe miệng, hắn phân phó người bên cạnh: “Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung.”

Thái Hậu sợ hắn thật sự xuống tay với Hoàng Hậu, sợ tới mức lạnh lùng nói: “Ngươi quên ngươi có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cữu cữu ngươi đã bỏ bao nhiêu công sức?”

Lời này làm tân đế hoàn toàn lạnh mắt, hắn đăng cơ mấy năm nay, người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu dựa vào công lao trợ vua, vô số lần được một tấc lại muốn tiến một thước.

Ngoại thích cầm quyền, ý đồ đem hắn trở thành một hoàng đế bù nhìn, hắn cố ý nâng đỡ Phàn gia, vốn chính là đẻ chèn ép khí thế của nhà mẹ đẻ Thái Hậu.

Hắn nói: “Cọc cọc chiến công của cữu cữu, trẫm đều nhớ kỹ, không nhọc mẫu hậu nhắc nhở.”

Thái Hậu bị hắn chọc tức đến ngực đau đớn từng cơn, duỗi tay chỉ vào hắn: “Ngươi……”

Tân đế mắt lạnh đảo qua người bên cạnh: “Trẫm nói các ngươi đều nghe không thấy phải không? Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung!”

Các cung nhân chỉ đành phải vây quanh Thái Hậu đưa bà rời đi.

Hoàng Hậu ngã ở trên phượng tháp, trên mặt tâm như tro tàn, chỉ chảy nước mắt hỏi hắn: “Bệ hạ đã chán ghét thần thϊếp như vậy, lúc trước cần gì phải hạ sính cưới thần thϊếp……”

Tân đế không để ý đến nàng, lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu vô đức, bắt đầu từ ngày hôm nay, cấm túc tại Khôn Ninh Cung.”

Hoàng Hậu nhìn bóng dáng hắn không lưu tình chút nào rời đi, khóc không thành tiếng.

***

Chờ đến khi trưởng công chúa tiến cung, trò hề trong cung đã kết thúc.

Trưởng công chúa nhìn Tân đế ngồi ở trên long ỷ, trách mắng: “Ngươi không nên vào lúc này động thủ gϊếŧ Phàn Thịnh Niên.”

Tân đế nâng một đôi mắt phượng âm trầm hung ác: “Hắn động vào nữ nhân của trẫm, đáng chết!”

“Vậy trước đó vài ngày khi văn võ bá quan buộc tội hắn, ngươi sao không gϊếŧ hắn?” Trưởng công chúa chất vấn nói: “Ngươi hành sự như thế, sau này trên dưới triều dã còn có người nào tin phục với ngươi? Phàn Thịnh Niên đáng chết, nhưng không nên chết vì lý do như vậy! Nếu ngươi gϊếŧ chết hắn vì chuyện buộc tội lúc trước, đối với Phàn gia là gõ sơn chấn hổ, đối với cả triều văn võ cũng là một công đạo!”

“Nhưng hắn khinh bạc hậu phi, ngươi mới chém hắn. Ngươi để triều thần nghĩ như thế nào? Triều thần sẽ chỉ cảm thấy ngươi vì quân bất nhân! Than lửa không rơi đến mu bàn chân mình nên không biết đau!”

Tân đế giải thích nói: “Chuyện Liêu Nam Vương buộc tội Phàn Thịnh Niên, Phàn Uy nộp lên binh phù Tùng Châu bảo vệ Phàn Thịnh Niên.”

Trưởng công chúa hỏi hắn: “Cho nên binh phù Tùng Châu cũng còn không thắng nổi một phi tần nơi hậu cung của ngươi?”

Tân đế trầm trọng nhắm mắt: “Cô cô, Tích Tần là vô tội. Nàng chỉ là bị cuốn vào trận âm mưu này mà thôi, trong cung có người của Liêu Nam Vương, trẫm đã bắt được hết tất cả rồi.”

Trưởng công chúa giận đến mức cười ngược: “Nàng vô tội? Ngươi phạm phải một chuyện hồ đồ nào còn không phải do nàng ta gây nên? Đó chính là tai họa!”

Tân đế đột nhiên nói: “Sở Xương Bình chạy ra khỏi kinh thành, Tiếu Càn nói, là cô cô ở đại đạo ngăn cản hắn gần một khắc.”

Trên mặt trưởng công chúa nửa điểm hoảng loạn không có, nàng đón nhận ánh mắt của tân đết, “Bệ hạ đây là đang hoài nghi ta?”

Tân đế không đáp, trưởng công chúa vẫn còn cười cười, chỉnh tay áo, “Thuộc hạ của Tiếu thống lĩnh va chạm xa giá của ta, ta đây muốn hắn nhận lỗi cũng không được? Chẳng trách Tiếu thống lĩnh dám có lệ với ta như vậy, nghĩ đến là ta ở bệ hạ nơi này sớm đã là một người ngoài. Sở Xương Bình năm đó trên Kim Loan Điện cự hôn (từ chối kết hôn), bản công chúa hiện giờ còn muốn đi giúp hắn hay sao?”

Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi: “Không nói được người trên đầu quả tim của ngươi, bệ hạ chỉ xem như hôm nay ta chưa tiến cung là được!”

Tân đế lúc này mới tỏ ý bảo tổng quản thái giám tiến lên ngăn trưởng công chúa lại, chính mình cũng mềm giọng nsoi: “Cô cô bớt giận, là hôm nay rất nhiều công việc, đều quá mức trùng hợp chút.”

“Cô cô là người thân nhất trên đời của trẫm, cô cô không vì tốt cho trẫm thì trên đời còn có người nào vì tốt cho trẫm chứ?” Hắn đứng dậy hướng trưởng công chúa bồi tội: “Mới vừa rồi là trẫm lỡ lời.”

Trưởng công chúa nhìn tân đế, đáy mắt có chút ảm đạm, rốt cuộc là huyết mạch duy nhất của bào đệ mình lưu lại trên đời này, cũng là hài tử nàng nhìn lớn lên.

Có thể nói trưởng công chúa càng hiểu rõ tân đến hơn Thái Hậu.

Nàng biết được hắn kế vị tới nay, dung túng Phàn gia giống như một con chó điên, là vì quản thúc ngoại thích, cũng là đang mài giũa một thanh kiếm sắc bén cho hắn.

Mấy năm nay hắn muốn đối phó ai, đều là do Phàn gia ra mặt, dù sao hắn cho Phàn gia khoan dung tuyệt đối cùng quyền lợi, tất cả tiếng xấu cũng do Phàn gia gánh, tựa như đem chuyện xử lý đích nữ Khương gia đi trong quân sung làm quân kỹ cũng là giao cho Phàn gia giải quyết tốt hậu quả.

Trưởng công chúa thở dài một hơi: “Bệ hạ, nước trong thì không có cá, nhưng một hồ nước nếu có mùi hôi thì cũng không nuôi được cá.”

Triều đình hiện giờ đã bị Phàn gia quấy đến mức vẩn đυ.c không chịu nổi.

Tân đế nói: “Những lời cô cô nói trong lòng trẫm đều hiểu rõ, chỉ là…… Liêu Nam Vương đột nhiên xuất lực bảo vệ Sở gia, trẫm thật sự là nghĩ trăm lần cũng không ra.”

Dù sao Sở gia, trừ bỏ Sở Xương Bình ra, thật sự là không có một ai có khả năng.

Vấn đề này, trưởng công chúa cũng không nghĩ thông suốt, nhưng tư tâm vẫn không muốn tân đế lại đánh chủ ý lên Sở gia, nàng nói: “Bệ hạ vẫn là trước hết nghĩ làm như thế nào cho Phàn gia cùng Khương gia một công đạo đi.”

Trưởng công chúa tuy chướng mắt Tích Tần, nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi con vợ lẽ trong nhà Khương thượng thư, Phàn gia bồi một cái mạng người, nếu muốn để Phàn Uy bỏ qua, trừ phi Khương gia bên này cũng bồi một cái mạng người.

Hậu phi chịu nhục, tự sát tựa hồ lại quá hợp lý.

***

Ba ngày sau, khi tin tức ở kinh thành lại truyền tới Tây Châu, Phong Sóc đang ở Tây Châu đại doanh luyện binh.

Sau khi hắn xem xong mật hàm, không nói một lời đưa cho Trì Thanh đứng ở một bên dáo dác nhìn quanh.

Trì Thanh nhìn mật hàm tấm tắc hai tiếng: “Tiểu hoàng đế này thật đúng là một tên si tình, cứ thế dém nhẹm tin tức sủng phi của hắn bị khinh bạc đi. Chiêu cáo thiên hạ Phiền Thịnh Niên là sau khi say rượu ngã vào hồ Thái Dịch chết đuối, Phàn gia cũng không phải dễ bắt chặt như Lục gia. Không có phe cánh của Lục gia này, hiện giờ sợ là đối với tân đế cũng sẽ nảy sinh dị tâm, ta cảm thấy kinh thành bên kia sợ là có trò hay để nhìn rồi.”

Phong Sóc một thân huyền giáp ở dưới thái dương chói sáng rực rỡ, hắn nhìn các tướng sĩ đang thao luyện ở giáo trường cách đó không xa nói: “Ngày gần đây Tây Châu thành giới nghiêm, phàm là có dân cư ngoại lai đều kiểm tra cẩn thận chút.”

Trì Thanh biết hắn đây là sợ tiểu hoàng đế biết được đích nữ Khương gia còn chưa có chết, sẽ phái người lại đây hạ sát thủ, hắn rất là đau lòng nói: “Vì một Sở Xương Bình, lần này nhân lực tài lực của chúng ta đều thiệt hại không ít.”

Không nói đến những tiền tài hao hụt, chỉ riêng những ám đinh cài ở kinh thành đều bị tiêu diệt hơn phân nửa, đây là ảnh hưởng bao nhiêu chứ.

Nếu như ám đinh còn ở trong hoàng cung thì mật hàm hôm nay mới đưa đến trong tay bọn họ đáng lẽ phải ngày hôm qua đã đến Tây Châu rồi.

Phong Sóc cũng không nói tiếp.

Trì Thanh một bên thịt đau mà phất cây quạt, một bên lại bắt đầu nhiều chuyện: “Nhưng mà ta cảm thấy đích nữ Khương gia kia còn rất si tình, lúc trước khi nàng giả tạo thân phận còn không phải là nói chính mình tới Tây Châu là vì tìm vị hôn phu sao, Trần Nhị Cẩu trong miệng nàng còn không phải là Lục Lâm Viễn?”

Phong Sóc đi ở phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, Trì Thanh không lưu ý suýt nữa đâm trúng sau lưng hắn.

Hắn sờ sờ mũi mờ mịt nhìn Phong Sóc.

Phong Sóc nói: “Nàng cùng tiểu tử Lục gia đã không có hôn ước.”

Trì Thanh nghe được câu nói không đầu không đuôi này của hắn làm cho sửng sốt trong chốc lát, trong mắt hồ ly đột nhiên tinh quang bắn ra bốn phía.

Có mờ ám!

***

Khương Ngôn Ý từ sau ngày đó liền rốt cuộc chưa từng gặp Phong Sóc.

Một xe ngựa lễ vật hắn đưa qua, nàng đều trả về tất cả.

Cuộc sống từng ngày trôi qua, nàng vì mở cửa hàng mà bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng một khi rảnh rỗi, bỗng dưng vẫn là sẽ nhớ tới ánh mắt ngày đó lúc hắn rời đi, còn có băng gạc thấm ra máu trên tay hắn.

Hôm nay bận việc rồi, nàng lại ngồi ở trong viện nghĩ chuyện đến xuất thần.

“Hoa Hoa?”

“Hoa Hoa?”

Thu Quỳ kêu Khương Ngôn Ý vài tiếng, nàng mới phản ứng lại, “Làm sao vậy?”

“Hoa Hoa gần đây làm sao luôn phát ngốc thế?”

Khương Ngôn Ý thần sắc bỗng dưng có xấu hổ, vuốt sợi tóc đến sau tai nói: “Có sao?”

Thu Quỳ dùng sức gật đầu: “Có!”

Khương Ngôn Ý đứng dậy đi đến lu nước múc một gáo nước chuẩn bị tưới ớt, “Có thể là mùa đông sắp tới rồi, người có chút lười biếng.”

Nàng cầm gáo múc nước tới góc sân, lúc này mới phát hiện cây ớt kia đã chín đỏ.

Khương Ngôn Ý vui mừng khôn xiết: “Thu Quỳ, ngươi mau tới đây xem!”

Thu Quỳ nhìn thấy ớt đỏ rực, hưng phấn đến mức mặt đều đỏ, hỏi: “Có thể làm ăn được chưa?”

Khương Ngôn Ý lắc đầu: “Bây giờ còn chưa được.”

Một gốc cây ớt quá ít, phải mau chóng bắt đầu gieo trồng bồi dưỡng mới được.

Chẳng qua này thời tiết biên cương thật sự là càng lúc càng lạnh, sáng nay nàng dậy phát hiện trên mái hiên còn có ngưng đọng sương, hà khí ra cũng trắng hừng hực.

Thời đại này lại không có lá màng, muốn làm một cái nhà ấm ươm giống cũng không được.

Nàng nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi chợ hoa cỏ dạo một chút.”

Những tiểu thương bán hoa cỏ quý báu đó, mùa đông cũng khẳng định có các biện pháp giữ ấm cho hoa cỏ, chính mình đi học, trở về dựa theo đó mà làm là được.