Chương 37: Đây Không Phải Là A Ý Nhà Ta

Đoàn người Khương phu nhân vội vã trở về Sở gia, bà nghĩ đến nữ nhi mà nóng lòng, bất chấp chật vật trên người, trực tiếp đi thẳng về phía quan tài gỗ của "Khương Ngôn Ý" đặt ở trong sân.

Khương Ngôn Quy cũng cùng đi qua, nhưng hai chân cậu đều còn quấn vải thưa, lại không có xe lăn, chỉ có thể do người khiêng cáng mang đi.

Nhị lão Sở gia cũng ở trong sân, Sở lão phu nhân lớn tuổi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vào nửa đêm Sở Xương Bình mang quan tài trở về phủ, bà đã khóc đến ngất một lần, Sở lão thái gia sợ bà thương tâm quá độ, không dám để cho bà đi nhìn cháu ngoại gái trong quan tài thành cái dạng gì.

Ông vốn định tự mình nhìn một chút, bị Sở Xương Bình cản lại, nói đổi xiêm y cho "Khương Ngôn Ý" rồi nhìn sau.

Lời nói tuy mịt mờ nhưng Sở lão thái gia biết được cháu ngoại gái bị đưa đi nơi kia, lúc này con trai vừa nói như vậy, trong lòng biết cháu ngoại gái sợ là trước khi chết trên người ngay cả một món quần áo cũng không có, lại rơi xuống không ít lệ.

Quải trượng trong tay ông dùng sức chống đất, mắng to: "Hôn quân! Vô đạo hôn quân!"

Chờ Khương phu nhân khóc lóc vào sân, nhị lão thấy bà chật vật như vậy, biết cuộc sống của Khương phu nhân ở Khương gia thì lại khóc thêm một trận nữa.

"Con ta! Ban đầu nương cũng không nên đồng ý để ngươi gả cho tên vô liêm sỉ họ Khương kia!"

"Con là vợ cả của hắn, làm sao hắn có thể đối xử với con như vậy? Đứa bé A Ý kia chính là có muôn vàn không phải thì đó cũng là máu thịt của hắn! Người này tâm tư sao lại ác động như vậy chứ?"

Sở lão phu nhân ôm con gái, khóc như muốn bất tỉnh.

Nếu như bọn họ có thể nhận được tin tức cháu ngoại gái nhà mình bị đày đi biên ải thì cho dù bỏ bạc thuê chút giang hồ nửa đường cướp người lại cũng được.

Nhưng Khương thượng thư lại bịt kín tin tức này, chờ phong thanh đến trong tai bọn họ thì lúc này đã chậm.

Khương phu nhân ôm mẫu thân cũng rơi nước mắt như mưa: "Mẫu thân, nữ nhi sống thật là khổ. . . Còn có A Ý đáng thương của con nữa. . ."

Nghĩ đến nữ nhi, Khương phu nhân lung tung lau hai hàng nước mắt, đứng dậy trực tiếp đi về phía quan tài đặt ở trong phòng.

Người đã chết hơn mười ngày, lúc này đang vào mùa thu khí trời chuyển lạnh, mùi hôi thối mới không nồng nặc, trừ bỏ người thân cận quen thuộc, người khác căn bản nhận không nhận ra đây rốt cuộc có phải là biểu tiểu thư chết oan ổng trong phủ hay không.

Mấy vυ" già lớn tuổi đang ở dùng nước lau mặt cho người trong quan tài, bên cạnh bày một bộ lăng lĩnh nhập thổ bằng tơ lụa.

Khương phu nhân đẩy mấy vυ" già ra, chảy nước mắt muốn nhìn nữ nhi đã chết của mình lần cuối cùng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt bị phủ đầy những vết ban khi chết thì ngơ ngẩn.

Cũng không phải tướng mạo khi chết của nữ tử này khủng bố, mà là…… đây căn bản không phải nữ nhi của mình!

Tiếng khóc của Khương phu nhân chợt ngừng lại, còn tưởng rằng là khi Sở Xương Bình nhặt xác nhận sai người. Tưởng tượng đến nữ nhi của mình còn ở quan ngoại không thể chôn cốt, trong lúc nhất thời vừa bi vừa tức, rống lên một tiếng: “Đây không phải A Ý nhà ta!”

Lúc này vυ" già bên cạnh đang mặc áo liệm cho nữ tử trong quan tài, còn tưởng rằng bà bi thương quá độ, không thể tiếp nhận sự thật này, trấn an nói: “Phu nhân nén bi thương, nghĩ theo hướng khác đi.”

Khương phu nhân không để ý tới các nàng, quay đầu liền đi ra ngoài phòng: “Tam ca, huynh mang A Ý từ nơi nào về vậy!”

Sở Xương Bình bị Khương phu nhân hỏi đến ngây ngẩn cả người, “Bên trong không phải A Ý?”

Khương phu nhân đỏ hồng mắt nói: “Nữ nhi của ta đó là miếng thịt từ trên người ta rơi xuống, ta còn có thể không nhận biết?”

Lúc này mấy vυ" già trong phòng cũng đã sửa sang lại cho người trong quan tài xong rồi.

Sở Xương Bình mấy ngày nay ngày đêm gấp rút lên đường, bị Khương phu nhân rống như vậy, đầu óc vốn dĩ mơ mơ màng màng ẩn ẩn có chút trướng đau.

Ông vào nhà tự mình đi xem, nhị lão Sở gia cũng đi theo vào.

Khương Ngôn Quy muốn vào theo thì bị Khương phu nhân đè lại: “Chân cẳng con không tiện, đừng đi vào, bên trong không phải tỷ tỷ con.”

Khương phu nhân đau lòng nữ nhi nhà mình sợ là còn ở rừng núi hoang vắng nơi đất khách không thể xuống mồ, trong con ngươi trống rỗng tĩnh mịch của Khương Ngôn Quy lại dâng lên vài tia gợn sóng.

Người cữu cữu mang về không phải a tỷ của cậu, có phải là nói a tỷ của cậu còn có khả năng còn sống hay không? Trong phòng, sau khi nhị lão Sở gia thấy rõ người trong quan tài người xong, Sở lão thái gia tức giận đến mức cho nhi tử hai bạt tai.

“Ngươi làm cữu cữu kiểu gì vậy? Cháu ngoại gái nhà mình mà còn có thể nhận sai?”

Sở Xương Bình mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, trên mặt đều đã già đi vài tuổi, giờ phút này chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn đau nhức.

Sở lão phu nhân đau lòng nhi tử, khi Sở lão thái gia còn muốn động thủ, đã bị Sở lão phu nhân ngăn cản lại: “Đừng đánh! Trong lòng Xương Bình cũng khổ.”

Sở Xương Bình lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, ta đã nghe rõ ràng, chôn ở nơi đó rõ ràng chính là A Ý, Liêu Nam Vương biết được nàng xảy ra chuyện, còn tặng quan tài hạ táng. Cái quan tài này chính là Liêu Nam Vương tặng……”

Lúc này, bên ngoài lại có gã sai vặt truyền lời: “Lão gia, có thư của ngài!”

Hạ nhân biết Sở Xương Bình hồi phủ không nhiều lắm, lại đều là hạ nhân trung thành của Sở gia.

Lão gia mà gã sai vặt kêu tự nhiên là đang kêu Sở lão thái gia.

Trong lòng Sở lão thái gia đang loạn, nào có tâm tư xem thư, lập tức liền nói: “Bỏ thư vào phòng đi, chút nữa ta lại xem!”

Bên ngoài, gã sai vặt nhìn thoáng qua con dấu trên thư, kinh sợ nói: “Lão gia, đây là thư từ Liêu Nam Vương phủ tới.”

Liêu Nam Vương phủ?

Sở lão thái gia cùng Sở lão phu nhân hai mặt nhìn nhau, Sở gia bọn họ cùng vị Liêu Nam Vương ở trên dưới triều dã lấy tàn bạo nổi tiếng kia cũng không giao thoa.

Sở Xương Bình nghe được bốn chữ “Liêu Nam Vương phủ” trong lòng lại rùng mình, bước nhanh đi ra cửa phòng, đoạt lấy thư trong tay gã sai vặt mở ra.

Trong phong thư có đại ấn của Liêu Nam Vương, bọc một bức thư cùng một phong thư nhỏ khác.

Sở Xương Bình lướt nhanh xem xong bức thư kia, gần như là mừng như điên nói: “A Ý còn sống!”

Nhị lão Sở gia nghe vậy vội vàng từ trong phòng ra tới, Khương phu nhân một phen đoạt lấy bức thư trong tay Sở Xương Bình, sau khi xem xong trong lúc nhất thời cũng không biết là buồn hay vui.

Vui không? Nữ nhi còn nhân thế đương nhiên là vui mừng. Nhưng hoàng đế lập tức sẽ phải đối phó Sở gia, đây là tai ương diệt môn!

Bà là một phụ nhân nội trạch, trước đó chưa bao giờ nghĩ tới loại tai họa này, trước mắt sớm đã hoảng sợ, chỉ hoảng loạn nhìn huynh trưởng cùng một mẹ đẻ ra với mình: “Tam ca, bệ hạ muốn lấy tội danh huynh tự ý rời khỏi cương vị, ý đồ mưu phản tróc nã huynh, việc này phải làm thế nào cho phải?”

Nhưng vào lúc này, thân tín cùng Sở Xương Bình trở về cũng từ trên đường nhận được tin tức, vội vàng tới báo cho ông: “Tam gia, một đội cấm quân ra khỏi Tuyên Võ Môn, đi về hướng đại đạo bên này, ước chừng là hướng về phía chúng ta!”

Sở lão phu nhân mới biết được tin tức cháu ngoại gái còn ở nhân thế, không kịp vui mừng bỗng nhiên biết được tai ương sợ làdiệt môn này, chưa kịp bình tĩnh lại đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Lão phu nhân!”

“Phu nhân!”

“Mẫu thân!”

Trong lúc nhất thời, trong viện không lớn lại loạn thành một đoàn lần nữa.

Sở Xương Bình bấm nhân trung của Sở lão phu nhân mới khiến người tỉnh lại.

Sở lão phu nhân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhi tử mình đắc ý nhất, bi thống không kềm chế được: “Con của ta……”

Khương phu nhân khóc lóc tát cho mình hai cái: “Trách con, đều do con! Nếu như lúc trước con dạy dỗ A Ý thật tốt, không nuông chiều nó thì nó làm sao có gan lớn dùng loại thủ pháp bỉ ổi kia đối phó với Tích tần nương nương trong cung? Đều là con gieo nên hậu quả xấu, là con đã từng khắt khe với Tích tần nương nương, con đi trước cửa cung dập đầu cho nàng, cầu nàng cho Sở gia một con đường sống, nàng muốn mệnh của con con cũng đưa……”

Sở Xương Bình giao bức thư nhỏ kia cho Khương phu nhân: “Lúc này chớ nói lời nói ngu ngốc đó, A Ý đúng là có sai, nhưng tội không đến mức đó! Là hôn quân vô đạo! Muội có quỳ chết ở trước cửa cung thì hắn cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Khương gia sau này mẹ con các muội không về cũng được, Sở gia có vô dụng đi chăng nữa thì vẫn nuôi nổi hai mẹ con các muội, tên thất phu Khương Kính An kia sợ gây hoạ trên thân, có lẽ mấy ngày nay sẽ viết thư hưu thê với muội. Đây là thư A Ý gửi tới, muội cầm lấy đi, ta không thể giữ ở trong nhà được……”

Khi nói lời này, Sở Xương Bình lại nhìn thoáng qua nhị lão Sở gia, lúc này mới nói với Khương phu nhân: “Nếu như ta không còn nữa, muội thay ta hiếu kính cha mẹ thật tốt.”

Chỉ một câu nói đã khiến cả nhà đều đỏ hốc mắt.

Khương Ngôn Quy ngồi ở trên cáng, chưa bao giờ có một khắc thống hận hai chân tàn phế của chính mình như lúc này, hai tay cậu nắm chặt thanh song đỡ cáng, hốc mắt đỏ bừng: “Cữu cữu!”Sở Xương Bình sờ sờ đầu của Khương Ngôn Quy: “Trên người của cháu có một nửa dòng máu của Sở gia, cũng coi như là nam nhi của Sở gia, đừng có không có chí tiến thủ, tương lai mẫu thân cháu, tỷ tỷ cháu đều còn phải cậy vào cháu. Cháu không đứng lên tới, các nàng dựa vào ai?”

Một phen nói đến Khương Ngôn Quy khóc không thành tiếng: “Ngôn Quy nhớ kỹ……”

Sở Xương Bình lúc này mới quay đầu quỳ xuống, lạy nhị lão Sở gia hai cái: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, dẫn tới tai họa như vậy cho nhà ta.”

Nhị lão Sở gia chạy nhanh tiến lên đỡ ông dậy.

Sở lão thái gia nhìn thư Liêu Nam Vương viết cho ông, biết Liêu Nam Vương sẽ phái người tiếp ứng Sở Xương Bình, chỉ cần ông ra khỏi kinh thành, như vậy hoàng đế sẽ không đυ.ng vào ông được. Ông ấy nói: “Mau chóng rời khỏi kinh thành đi! Muộn chút nữa sợ là sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn!”

Chỉ cần Sở Xương Bình không ở trong phủ, thì cho dù là cấm quân vào phủ điều tra, tìm không được Sở Xương Bình thì tội danh này cũng không thể làm gì được.

Sở lão phu nhân cũng chảy nước mắt nói: “Đi thôi!”

Sở Xương Bình lại nhìn lão phụ lão mẫu trong nhà liếc mắt một cái, cắn răng xoay người rời đi.

Sở lão thái gia lúc này mới phân phó hạ nhân trong phủ: “Đem quan tài nâng đi xuống, nếu trong chốc lát cấm quân vào phủ tra được, liền nói thân thích trong nhà Hà quản sự tới trong phủ gặp chuyện ngoài ý muốn. Chờ ngọn gió qua rồi, lại tìm một nơi phong thuỷ tốt an táng cô nương này đi, đều là người số khổ……”

**

Khi cấm quân đi đến đại đạo chợt đυ.ng phải đội xe liễn đẹp đẽ quý giá.

Cấm quân đã quen bá đạo, một tên tiểu lâu la ở phía trước mở miệng đó là: “Tránh ra tránh ra! Cấm quân làm việc! Đừng chặn đường!”

Trên xe ngựa, màn xe kim sa bị một đôi tay ngọc tô móng tay đỏ tươi vén lên, nữ nhân trong xe ung dung vũ mị, bên môi ngậm một tia cười lạnh: “Cấm quân các ngươi thật đúng là thật to gan, đến xa giá của bản công chúa cũng dám va chạm!”

Nhìn thấy người trong xe là Văn Thục trưởng công chúa, tên cấm quân mới vừa rồi mở miệng im như ve sầu mùa đông.

Văn Thục trưởng công chúa là nữ nhi tiên hoàng sủng ái nhất, cô cô ruột của đương kim Thánh Thượng, lời nói của nàng ở trước mặt Thánh Thượng còn có giá trị hơn cả Thái Hậu.

Thống lĩnh cấm quân phát hiện khác thường phía trước, chạy nhanh giục ngựa tiến lên, biết được sự tình từ đầu đến cuối,giương tay quất roi ngựa lên trên người tên cấm quân kia, trên mặt tên cấm quân kia bị đánh đến da tróc thịt bong, nhưng cũng không dám kêu lấy một tiếng.

Thống lĩnh cấm quân hướng về phía trưởng công chúa ôm quyền: “Người của thuộc hạ không có mắt, va chạm trưởng công chúa, Tiếu mỗ thay mặt hắn hướng ngài bồi tội.”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: “Bản công chúa còn tưởng rằng chính mình đây là mất thánh tâm nữa đó, chó gì cũng dám sủa bậy ở trước mặt bổn công chúa!”

Thống lĩnh cấm quân cúi người xuống thấp hơn chút nữa: “Không dám! Tiếu mỗ còn có hoàng mệnh trong người, không bồi trưởng công chúa nhiều lời, ngày khác lại tự mình tới cửa thỉnh tội.”

Sắc mặt Trưởng công chúa biến đổi, bởi vì chăm sóc kỹ càng nên trên mặt nàng không có dấu vết thời gian nào, người hơn ba mươi tuổi mà nhìn giống như tiểu cô nương hai mươi tuổi vậy. Nàng nói: “Thành ý bồi tội của Tiếu thống lĩnh bản công chúa không thấy được dù là nửa ý, còn muốn dùng hoàng mệnh áp bản công chúa sao?”

Nàng phân phó xa phu đuổi xe ngựa về phía trước một chút, lấp kín cái con đường này, lúc này mới nhìn thống lĩnh cấm quân nói: “Xa giá của bản công chúa hôm nay cứ ngừng ở nơi này, Tiếu thống lĩnh hoặc là mang theo người của ngươi đi đường vòng, hoặc là…… phải bồi tội đàng hoàng với bản công chúa.”

Thống lĩnh cấm quân luôn biết vị cô nãi nãi này không dễ chọc, sao hôm nay lại trùng hợp như vậy, vừa vặn chạm phải nàng

Đi đường vòng là không có khả năng, Sở gia nằm ngay giữa con đường kia, nếu như đi chậm, khiến Sở Xương Bình nghe được tiếng gió chạy thoát, quay đầu lại hắn ở trước mặt bệ hạ sẽ không có kết quả tốt.

Thống lĩnh cấm quân nói: “Trưởng công chúa, ngài đừng có làm tại hạ khó xử.”

Nếu không phải vị trưởng công chúa này năm đó ở trên hôn sự cùng Sở gia kết thù oán, hắn cũng hoài nghi trưởng công chúa cố ý ở đây làm khó dễ, là vì giúp Sở Xương Bình thoát thân.

Trưởng công chúa hiển nhiên không hề có ý tứ bỏ qua: “Tiếu thống lĩnh đã cảm thấy bản công chúa là đang làm khó dễ ngươi, vậy chúng ta liền đến trước mặt bệ hạ nói đi thôi!”

Thống lĩnh cấm quân xuống ngựa, hướng về phía trưởng công chúa hành một cái đại lễ: “Ti chức quản giáo cấp dưới bất lực, va chạm trưởng công chúa, mong rằng trưởng công chúa đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tên nhãi ranh này làm gì!”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông màn xe xuống: “ Xa giá của bản công chúa đi qua rồi các ngươi mới được đi.”

Đoàn xe đẹp đẽ quý giá chậm rãi đi ngang qua đại đạo.

Thống lĩnh cấm quân nhìn thấy phía sau xe ngựa của trưởng công chúa còn có bảy tám chiếc xe ngựa, tức khắc tức không có chỗ xả.

Hắn vừa lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, đường bên đường có một chiếc xe ngựa đột nhiên nhấc màn xe lên, bên trong là cậu ấm môi hồng răng trắng, đáy mắt phong tình vạn chủng: “Ta tưởng Tiếu thống lĩnh đối với công chúa điện hạ vẫn là có rất nhiều bất mãn đó.”

Thống lĩnh cấm quân chạy nhanh ôm quyền: “Không dám.”

Người này là nam sủng bên người trưởng công chúa, được nàng sủng ái nhất, thật sự là đắc tội không được.

Sau đó mấy chiếc xe ngựa phía sau cũng lục tục có người xốc màn xe lên, đều là tiểu lang quân hoặc thanh tuấn hoặc yêu dã, bĩu môi than vãn sao xe ngựa ngừng ở chỗ này lâu như vậy.

Chờ đoàn xe của trưởng công chúa đi qua, đã trôi qua gần khoảng nửa khắc, Thống lĩnh cấm quân chạy nhanh lên ngựa chuẩn bị tiến đến Sở phủ xét nhà. Phía sau lại có tiểu hoàng môn cưỡi ngựa tới, cách thật xa liền kêu: “Tiếu thống lĩnh dừng bước!”

Thống lĩnh cấm quân chỉ đành phải ngừng ở tại chỗ chờ tiểu hoàng môn tiến lên.

Tiểu hoàng môn tới trước mặt hắn, thít chặt dây cương nói: “Truyền khẩu dụ của Thánh Thượng, mệnh cấm Thống lĩnh cấm quân Tiếu Càn tức khắc đi đến trước các cửa thành tróc nã Sở Xương Bình!”

Thống lĩnh cấm quân không biết sao không đến nửa canh giờ, bệ hạ liền sửa lại thánh chiếu, hắn nói: “Vậy Sở gia không còn bị tịch thu nữa sao?”

Tiểu hoàng môn nói: “Tất nhiên là không rồi.”

Trong lòng Thống lĩnh cấm quân càng nén giận nhưng trên mặt lại không dám hiển lộ, chỉ nói: “Ti chức lĩnh mệnh!”

***

Hoàng cung.

Ngự Thư Phòng có thể đập vỡ bình hoa ngọc khí thì chỉ có vị thánh thượng ngồi trên long ỷ kia, bọn cung nữ thái giám hầu hạ run run rẩy rẩy quỳ đầy đất, thỉnh thoảng có một vài món đồ sứ bay lại đây, ở trên mặt vỡ toang, mảnh vỡ cắt trúng người cũng không dám dùng tay đi lau vết máu.

“Phế vật! Toàn bộ đều là phế vật!” Tân đế quét sạch đống tấu chương ở trên long án.

“Trẫm đã dặn dò Phàn Uy như thế nào? Đưa người đi vào trong quân doanh của hắn, hắn thì hay rồi, đem người giữ lại làm cái chuôi cho hoàng thúc tốt của trẫm!” Tân đế giận đến mức cười ngược.

Thái giám tổng quản bưng ly trà nóng dâng lên, “Bệ hạ ngài uống một ngụm trà xin bớt giận……”

Hắn một phen đẩy ra, “Cút!”

Nước trà nóng sôi đổ lên đầy người nhưng thái giám tổng quản lại cũng không dám nhiều lời.

Tân đế chống hai tay lên trên án, trong mắt tức giận cuộn trào: “Kêu Khương Kính An tiến vào cho trẫm!”

Khương thượng thư mới vừa rời khỏi Ngự Thư Phòng lại bị tiểu thái giám kêu đi vào.

Ông ta mới vừa vào cửa, một quyển sổ con liền đập vào trên mặt ông ta.

Tân đế giận không thể kiềm được: “Ngươi không phải nói mẫu tử kia đều bị ngươi nhốt ở trong phủ sao? Sao hiện tại người lại đến Sở gia?”

Khương thượng thư trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Thần…… Sợ hãi.”

Mẫu tử Khương phu nhân rời khỏi phủ, hắn thật là không biết gì.

Gân xanh trên thái dương Tân đế nhảy dựng, đầu óc cũng giật giật một cách đau đớn, hắn một tay xoa giữa mày nói: “Đứa con gái kia của ngươi không chết.”

Lời này rơi xuống trong tai Khương thượng thư, chỉ có kinh hoảng, không có vui mừng.

Tân đế tàn nhẫn nói: “Nàng hiện giờ ở trong tay Liêu Nam Vương, Liêu Nam Vương phỏng chừng sẽ dùng nàng ta mà làm ra hành động lớn đó! Nếu như lúc này trẫm động vào Sở gia thì chính là hợp tâm ý của hắn!”

Nếu như chỉ có một Khương Ngôn Ý ở trong tay Liêu Nam Vương, như vậy không gây ra ảnh hưởng gì mấy, chỉ cần Khương thượng thư sống chết nói nàng không phải nữ nhi của mình, một câu “Bôi nhọ” là có thể qua chuyện.

Nhưng hiện giờ mẫu tử Khương phu nhân đã về tới Sở gia, có các nàng làm chứng, như vậy chuyện hắn sung quân đích nữ thế gia đi biên quan làm doanh kỹ bị vạch trần, người trong thiên hạ sẽ nghĩ hắn như thế nào?

Quân vương vô đức, nhưng còn không phải là cho hoàng thúc tốt của hắn có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu sao?

Tân đế đang sứt đầu mẻ trán, bên ngoài Ngự Thư Phòng lại có cung nhân tới báo: “Bệ hạ, việc lớn không tốt!”

Tân đế cầm nghiên mực trên long án quăng qua: “Nói!”

Tiểu thái giám bị nghiên mực đập vỡ đầu chảy máu, quỳ trên mặt đất mang theo khóc nức nở nói: “Phàn tiểu tướng quân rượu sau khi thất nghi, khinh bạc Tích Tần nương nương……”

Tân đế chỉ cảm thấy huyết khí một trận dâng lên, hắn liền xách theo Long Tuyền bảo kiếm treo ở bên cạnh đi về phía hậu cung.

Khương thượng thư quỳ trên mặt đất cả người cũng run lên, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

***

Lúc này ở ngoài Tây Châu ngàn dặm, Phong Sóc ngồi ở trong lương đình Tây Khóa viện hóng gió, cách một bức tường chính là động tĩnh của tiểu trù nương bên kia đang xào rau ở trong phòng bếp.

Hai màu quân cờ trắng đen trên bàn đá trước mặt hắn đang chém gϊếŧ nha, tay trái hắn rơi xuống một quân màu đen, tay phải theo sát rơi xuống một quân màu trắng.

Cuồn cuộn trong mắt phượng lành lạnh lúc này chính là kinh thành giờ phút này phong vân.

“Hoàng chất, một ván này, ngươi phá không được.”