Vân Hoành nói sẽ về không quá sớm, đó chính là khẳng định trở về kịp giờ cơm chiều.
Tính toán thời gian cũng sắp đến, nàng đem trứng gà thịt viên làm tốt bỏ vào trong nước sôi nấu chín, vớt ra mang tới trong đĩa bày thành hình dạng cánh hoa, ơ giữa đặt một cái đĩa nhỏ, bên trong có hành gừng, đường trắng, xì dầu, dầu nóng tưới lên pha chế thành tương chấm, nháy mắt một mùi hương thơm xông vào mũi, cực kì mê người.
Thẩm Vãn Tịch kìm lòng không được hít sâu một hơi, mùi hương cũng dọc theo chóp mũi chậm rãi đi tới lục phủ ngũ tạng. Nàng có thể tưởng tượng ra bên trong vỏ trứng là khỏa thịt tròn tươi mới, hương thơm thanh mát của lòng trắng trứng, nhưng Vân Hoành vẫn chưa về, nàng đành nhịn.
Đang muốn đem bánh nướng trứng gà làm tốt cùng bưng lên trên bàn cơm để, dùng l*иg màn che phủ lên trên, nhưng Thẩm Vãn Tịch vừa liếc nhìn đĩa bánh nướng, lại phát hiện bánh nướng thiếu một cái!
Chẳng lẽ vẫn ở trong lòng bếp chưa lấy ra? Không đúng nha, nàng nhớ rõ ràng chính mình đếm xong lấy ra sáu cái, không sai được.
Nàng nhìn lướt qua bốn phía vẫn không phát hiện có người tiến vào, khi ánh mắt rơi xuống đĩa đặt trứng gà nhồi thịt viên trên đĩa cũng thấy thiếu một cái!
Thẩm Vãn Tịch trong lòng khẽ động, đây là trong nhà có trộm tiến vào?!
Nàng cố gắng bình tĩnh trở lại, lắng nghe động tĩnh bốn phía trong phòng bếp, rốt cuộc tại đống củi ở góc hẻo lánh nghe thấy âm thanh nhấm nuốt nhỏ vụn. Nàng rón ra rón rén chống gậy đi đến, cố gắng không phát ra một chút âm thanh, chờ đến bên cạnh, vừa ra tay liền đem tiểu gia hỏa trốn ở phía sau đống củi kéo ra.
Tiểu gia hỏa bị người níu chặt quần áo kéo ra ngoài, vội vàng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, một bên vung tay vung chân giống con cua, một bên kêu khóc: “Xấu tức phụ bắt người! Xấu tức phụ bắt người! Cứu mạng a…”
Thẩm Vãn Tịch ngẩn người.
Xấu tức phụ? Đây là đang nói nàng sao?
Những tiểu oa nhi trong núi sâu này đều gọi nàng như vậy?!
Nàng đem quần áo trước ngực tiểu gia hỏa kéo, ra vẻ hung thần ác sát nói: “Tới nhà của ta ăn vụng đồ ăn, còn mắng ta là Xấu tức phụ, người là tiểu mao tặc nhà nào, mau khai tên ra!”
Tiểu gia hỏa khóc vang cả trời đất nghĩ thoát khỏi tay nàng, nhưng khí lực đứa trẻ sáu bảy tuổi sao có thể so sánh với người trưởng thành hơn nó mười tuổi, mắt thấy trốn không được, hắn lại oa oa khóc lớn: “Xấu tức phụ đánh người! Mọi người mau tới, Xấu tức phụ muốn gϊếŧ người đây này!”
Huyệt thái dương Thẩm Vãn Tịch đau thình tịch, l*иg ngực cũng tức như muốn vỡ ra, cả giận nói: “Ngươi còn dám nói bậy, ta liền đem chuyện ngươi đến nhà của ta trộm đồ vật báo lên quan phủ, nhìn xem huyện nha đánh ngươi như thế nào!”
Nghe thấy hai chữ báo quan, tiểu hài tử dùng sức kéo cánh tanh nàng, toàn thân đều viết chữ cự tuyệt, không quá hai lần liền đem cánh tay nàng chụp đỏ ửng, “Ngươi nói bậy! Ngươi buông ta ra nhanh lên, ta không ăn vụng!”
Thẩm Vãn Tịch lạnh lùng cười một tiếng, “Ta cũng không nói trong nhà mất đồ ăn, ngược lại là ngươi chưa đánh đã khai!”
Một tay nàng từ bên miệng tiểu tử phủi xuống một ít vụn bánh nhỏ, đầu ngón tay bóp bóp, “Đây là vụn bánh trứng gà nướng ta làm, ngươi còn chối cãi không?”
Tiểu hài tử tức giận phồng miệng, rống thật to: “Nhà thợ săn này qua lại với hổ dữ ăn thịt người, Xấu tức phụ cũng là con cọp cái! Bắt nạt người, tất cả đều bắt nạt người!”
Thẩm Vãn Tịch bị hắn làm cho đau cả đầu, nàng phiền nhất loại hài tử đã làm việc sai trái còn không chịu thừa nhận, vì thế liền muốn huênh hoang hù dọa hắn: “Chính là bắt nạt ngươi thì sao, chờ phu quân ta trở về, ta liền bảo hắn ăn thịt ngươi!”
Tiểu hài tử quả nhiên không cần dọa, vừa nhắc tới Vân Hoành lại càng khóc đến tê tâm liệt phế.
Mỗi lần nhìn thấy Vân Hoành tiểu gia hỏa đều tránh
rất xa, sau khi bị ánh mắt hung ác như sói như hổ của người kia nhìn qua một chút, mấy tiểu đồng bọn cùng hắn cũng không dám lại chơi đùa trên đường lớn, sợ bị người kia vụиɠ ŧяộʍ bắt đi ăn hịt, mẫu thân cũng dặn dò hắn tránh xa nhà trúc một chút, nhất định chớ trêu chọc thợ săn.