Chương 36

Nhưng gần đây trong cái nhà trúc này truyền ra hương vị thật sự là quá thơm!

Hắn nuốt nước miếng hai ngày, xác định thợ săn không ở trong nhà, lúc này mới dám đánh bạo chạy tới, nhìn xem Xấu tức phụ đến cùng đang làm cái trò quỷ gì.

Nhìn thấy trên bàn vừa bày ra bánh nướng vừa nướng xong, ánh vàng rực rỡ, hắn nhịn không được liền vụиɠ ŧяộʍ nếm một cái. Không nghĩ đến bên trong còn có mùi hương của trứng gà, so với tất cả điểm tâm hắn từng nếm qua đều thơm ngọt mềm hơn nhiều!

Nguyên bản cũng đã tính toán vụиɠ ŧяộʍ chạy đi rồi, nhưng Xấu tức phụ nấu trứng gà cũng bê ra rồi, hắn cảm thấy không lấy một cái đều có lỗi với bản thân đã trộm đi chuyến này. Vì thế giấu cái trứng gà trong ngực chuẩn bị mang đi, nhưng lỗ hổng nhỏ phía trên quả trứng bị đập ra kia vậy mà bay ra mùi thịt! Cùng trứng gà bình thường được ăn căn bản không giống nhau, cái này ai ngăn cản được a!

Hắn còn chưa kịp lau nước miếng, liền trốn ở phía sau đống củi vụиɠ ŧяộʍ ăn ngon lành, mùi thơm của thịt lẫn với trứng lan tỏa khắp nơi ở trong miệng , còn chưa kịp nhấm nháp hương vị, liền bị Xấu tức phụ kia nhà thợ săn bắt được rồi.

Lúc này môi lưỡi còn lưu lại dư vị đâu.

Tiểu gia hỏa bẹp miệng, thừa dịp thời điểm Thẩn Vãn Tịch không chú ý một tay đem nàng đẩy ra xa, xoay người nhanh chân bỏ chạy, ai ngờ tại cửa ra vào lại mạnh mẽ đυ.ng phải một bức tường người rắn chắc đứng chặn!

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, người thợ săn mặt đang lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt tăm tối đến mức giống như sắp ăn thịt người.

Hắn lập tức sợ hãi nhũn cả chân, lại ô ô khóc to lên.

Bên kia Thẩm Vãn Tịch bị hài tử đẩy một phen, chân trái không đứng vững, mắt thấy liền sắp ngã sấp xuống, Vân Hoành lập tức vượt qua tiểu hài tử tiến lên phía trước đỡ lấy cánh tay của nàng.

“Không có việc gì chứ?”

Thẩm Vãn Tịch lắc lắc đầu, “Này ngươi đừng chạy…”

Tiểu gia hỏa thừa dịp không ai chú ý liền vắt chân lên chạy, khiến Thẩm Vãn Tịch tức giận đến giậm chân, “Vân Hoành, ta làm cho huynh thịt viên cùng bánh nướng đều bị hắn trộm ăn mất! Tiểu quỷ này còn không chịu thừa nhận, hắn còn đánh ta, ngươi nhìn đi!”

Thẩm Vãn Tịch không chút suy nghĩ liền đem tay áo kéo lên cao cáo trạng, quả nhiên, trên cánh tay trắng noãn như ngó sen lại lộ ra vài chỗ hồng ngân nhợt nhạt, tuy không tính làm cho người ta sợ hãi, nhưng nhìn cũng biết là đau.

Mày Vân Hoành nhíu chặt, ngón tay xẹt qua dấu vết trên cánh tay nàng, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta đây, ăn hắn?”

“???”

Thẩm Vãn Tịch mặt đầy mờ mịt nhìn hắn, mới nhớ tới vừa nãy hù dọa tiểu gia hỏa nên nói câu nói kia, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Lời nói để dọa tiểu hài tử, vừa vặn bị hắn nghe thấy.

Vậy nàng sau lưng gọi hắn là phu quân, cũng bị hắn nghe thấy rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Hoành: Vợ trước mặt không chịu gọi ta là phu quân, nhưng sau lưng nàng lại gọi thật là thuận miệng, hì hì, ta không chọc thủng nàng.

Thẩm Vãn Tịch: Hắn nghe thấy sao???? Hắn khẳng định nghe được ô ô ô…

Thẩm Vãn Tịch im lặng vụиɠ ŧяộʍ bĩu môi, một bên đau lòng đồ ăn, một bên cầu nguyện Vân Hoành không nghe được mấy câu nói kia, bằng không sau này nhắc lại chuyện cũ này, nàng lại xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.

Vân Hoành hơi mím môi, nhìn thấy tâm tình nàng suy sụp, nghĩ đến vừa rồi vẫn là do đứa bé kia đến gây chuyện khiến cho nàng tức giận, nhất thời trong lòng liền không có hảo cảm với tất cả đám trẻ con. Tay hắn cầm cái bọc quần áo đưa cho nàng, “Mua ở trấn trên, đi thử nhìn xem”.

“Hả?”

Thẩm Vãn Tịch tò mò cởi bỏ bọc quần áo, hai cái váy dài nhạt màu rơi vào tầm mắt nàng, một cái màu hồng nhạt thêu hoa hải đường, cổ tay áo còn có đính chuỗi hạt châu to bằng hạt đậu, một cái khác càng thêm thanh lịch màu xanh ngọc bích, trên làn váy thêu mảng lớn hoa sen cùng lá sen.